CHÚC MỪNG SINH NHẬT - Trang 52

Chương 8

“Tiểu Phi, tôi đã về rồi, rót cho tôi chén trà đi.”

“Tiểu Phi, tôi mệt quá à, bóp chân cho tôi đi, lên trên chút nữa, sao lại

lùi về, sợ cái gì chứ?

“Tiểu Phi, nào, trải giường ngủ, một chăn một giường là đủ rồi, hai cái

đệm trải của cậu không phải bị tôi ném hết rồi sao…”

Khi ấy chúng tôi mới hai mươi vẫn còn ngây thơ, Tề Việt bộ dạng như

thái thượng hoàng ngồi dựa vào ghế sa lon, sai bảo Dư Phi ngược xui làm
việc này việc kia, hưởng thụ nhìn vẻ mặt khả ái đỏ bừng không biết là vì
bận rộn hay vì thẹn thùng của Dư Phi nữa.

Tôi và Lưu Tầm thì yên lặng ngồi bên xem kịch vui, Lưu Tầm rất thích

ôm tôi từ phía sau, loại ôm này làm người ta thấy ấm áp mà tri kỷ.

Có một lần sau khi họp mặt fan, Lưu Tầm về nhà, tôi mang khẩu trang

đeo kính râm, đi dạo trên đường một chút, nghĩ thầm, không biết có fan nào
nhận ra mình mà xin kí tên hay không, ai ngờ đi rồi mới biết chẳng có ai
thèm ngó ngàng đến mình cả.

Thấy không khí có vẻ không thích hợp, đèn trong phòng khách vẫn

sáng, nhưng lại không có ai, phòng của Tề Việt thì tỏa ra ánh sáng yếu ớt,
tôi tò mò đi qua, lại bị cảnh tượng trước mắt chấn động.

Hai chân Dư Phi được đặt trên vai Tề Việt, Tề Việt thì đang điên cuồng

tiến vào, Dư Phi ngập nước mắt, không ngừng kêu đau.

Tề Việt tính tình vẫn cực kì thô bạo như vậy, động tác điên cuồng,

nhưng thanh âm lại dị thường ôn nhu., “Đừng sợ nào, thả lỏng ra, ngoan.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.