- Không có gì, chỉ là lần trước quá vội, chưa lưu lại được cách gì liên
hệ với nhau… – Nói rồi anh nhìn Xán Xán, lời đầy vẻ quyến luyến – Xán
Xán, có thể cho anh số điện thoại của em không?
Xán Xán nhất thời choáng váng, lớn ngần này rồi đây là lần đầu tiên
có đàn ông xin được liên lạc với cô! Vội vàng vừa gật lấy gật để như gà mổ
thóc, vừa móc điện thoại ra:
- Được, được ạ…
Rồi móc, móc lấy móc để…
Rất nhanh chóng, mặt cô tái xanh. Lúc nãy vội quá, điện thoại để
trong xe của Triệu Noãn Noãn rồi…
- Nếu không em sẽ để lại sô’ điện thoại, anh nhớ lấy… á… á… á…
Chưa nói dứt lời, đã bị ai đó kéo đi vài mét:
- Đừng có dềnh dàng nữa, em muốn đến tám chín giờ mới về nhà hả?
Mau đi…
Ánh sáng hạnh phúc càng lúc càng yếu ớt, bóng giai đẹp mỗi lúc mỗi
xa.
Đột nhiên, một người đuổi theo. Là Lạc Thiếu Tuấn.
Đây, em giữ lấy! – Anh nhanh chóng trao vào tay cô mảnh giấy, sau
đó đứng ở đấỳ, vẫy vẫy tay tạm biệt Xán Xán đi xa dần.
- Nhớ gọi cho anh…
Anh đứng đó đưa tay làm dấu gọi điện thoại, đến cả miệng mấp máy
cũng thật điển trai.