CHÚNG MÌNH LẤY NHAU ĐI - Trang 384

Một tiếng quát giận dữ vang lên, hai người mới chịu dừng tay, mọi

người cuông quýt quay lại nhìn. Lạc Thiếu Tuấn mặt tái xanh đứng ở cửa,
ưỡn thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng sáng quắc. Nhất thời mọi người hóa đá,
cả phòng im bặt.

- Đây là chỗ diễn trò hả?

Lạc Thiếu Tuấn lạnh lùng cất tiếng, ai nấy đang đứng đều bất giác lui

lại vài bước.

- Ít việc làm quá hả? Tối nay, tất cả mọi người đều có nghĩa vụ làm

thêm hai tiêng đồng hồ.

Vừa dứt lời, trong khoảnh khắc, mọi người có mặt đều tự động tản ra

còn lại Xán Xán và Tử Hà đứng gằm ghè nhau, đầu tóc rối bù, phấn son
nhòe nhoẹt, đã xấu càng khó coi.

- Cô. – Lạc Thiếu Tuấn lạnh lùng nhìn vào Tử Hà – Quay về chỗ!

Giọng nói bình thản càng thêm phần đáng sợ, Tử Hà không dám ho

he, lẳng lặng quay về chỗ mình, đương nhiên không quên lườm Xán Xán
bằng ánh mắt oán hận đã nhòe nhoẹt trang điểm.

Xán Xán lập tức đáp lễ.

- Còn em nữa. – Lạc Thiếu Tuấn nhìn sang Xán Xán – Thu dọn đồ

đạc, theo tôi ra ngoài.

Xán Xán ôm túi đồ đi theo sau Lạc Thiếu Tuấn, đi cũng dở không đi

cũng dở.

Đi, dù gì cô cũng vẫn ở trong công ty, coi như là nhân viên thử việc,

lệnh của sếp lớn, phận con sâu cái kiến như cô sao có thể không nghe?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.