CHÚNG TA LÀ NHỮNG KẺ DỐI TRÁ - Trang 127

“Johnny chọc tớ,” tôi bảo. “Giờ thì tớ phải lên.” Tôi bắt đầu trèo lên theo

cùng một hướng mà đám con trai đã trèo.

Mặt đá lạnh lẽo dưới tay tôi, trơn trượt hơn tôi tưởng. “Đừng,” Mirren

nhắc lại. “Đây là lý do vì sao mình không muốn cậu tới.”

“Thì thì tại sao cậu lại tới?” tôi hỏi. “Cậu tính leo lên đó ư?”
“Lần trước tớ đã nhảy,” Mirren thừa nhận. “Một lần là đủ rồi.”
“Họ tính nhảy xuống ư?” Trông nó thậm chí còn chẳng khả thi nữa.
“Ngừng lại đi, Cady. Nguy hiểm lắm,” Gat nói.
Và trước khi tôi có thể trèo lên cao hơn, Johnny liền bịt mũi và nhảy

xuống. Anh lao thẳng xuống không chút chần chừ từ dốc đá cao.

Tôi hét lên.
Anh đập mạnh xuống làn nước và biển ở đây đầy đá. Chẳng thể nói được

là nó sâu hay nông thế nào. Anh ấy thật sự có thể chết khi làm vậy. Anh ấy
có thể… nhưng Johnny đã trồi lên, lắc đầu giũ nước khỏi mái tóc vàng ngắn
của mình và hò reo.

“Anh điên thật!” tôi trách.
Rồi Gat nhảy. Ngược lại với Johnny đá chân và hò la khi rơi xuống, Gat

thì im lặng, hai chân khép vào nhau.

Cậu lạng mình xuống làn nước giá băng gần như không có một cú tóe

nước. Rồi cậu trồi lên, mặt hạnh phúc, vắt nước khỏi áo thun khi trèo lại lên
chỗ đá khô ráo.

“Họ là mấy thằng ngốc,” says Mirren.
Tôi nhìn lên gờ đá nơi họ nhảy. Việc sống sót dường như là bất khả thi

với bất cứ ai.

Và đột nhiên, tôi muốn làm thế. Tôi bắt đầu trèo lên lại.
“Đừng, Cady,” Gat nói. “Làm ơn đừng.”
“Cậu mới làm đấy thôi,” tôi nói. “Và cậu nói rằng tớ đến cũng ổn thôi

còn gì.”

Mirren ngồi dậy, mặt tái nhợt. “Tớ muốn về nhà ngay bây giờ,” cô bạn

giục giã nói. “Tớ thấy không khỏe.”

“Làm ơn đừng, Cady à, nó toàn là đá,” Johnny gọi. “Lẽ ra tụi này không

nên đem em theo.”

“Tớ không phải là một đứa tàn phế,” tôi nói. “Tớ biết bơi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.