CHÚNG TA LÀ NHỮNG KẺ DỐI TRÁ - Trang 128

“Không phải chuyện đó, nó… nó không phải là một ý hay đâu.”
“Tại sao với hai người thì nó là một ý hay còn với em thì không chứ?”

tôi cắn cảu. Tôi đã gần tới đỉnh rồi. Đầu ngón chân tôi đã bắt đầu rộp lên vì
giữ chặt lấy vách đá. Chất adrenaline chảy dọc trong mạch máu.

“Tụi này đã đang hành xử ngu ngốc đấy,” Gat nói.
“Đồ khoe mẽ,” Johnny bảo.
“Xuống đi mà, làm ơn.” Mirren đang khóc.
Tôi không xuống. Tôi ngồi xuống, đầu gối chạm ngực, trên gờ đá nơi

đám con trai đã nhảy. Tôi nhìn xuống mặt biển khuấy động bên dưới.
Những hình thù tối đen ẩn núp bên dưới mặt nước, nhưng tôi cũng có thể
thấy cả một không gian rộng mở. Nếu tôi chọn vị trí nhảy của đúng, tôi sẽ
lao vào mặt nước sâu.

“Luôn làm điều bạn sợ!” tôi hét to.
“Đó là một câu châm ngôn đần thối,” Mirren nói. “Trước tớ đã với cậu

vậy rồi mà.”

Tôi sẽ chứng tỏ rằng tôi vẫn khỏe mạnh, khi họ nghĩ tôi bệnh tật.
Tôi sẽ chứng tỏ rằng tôi dũng cảm, khi họ nghĩ tôi yếu đuối.
Trên gở đá cao này lộng gió. Mirren đang thổn thức. Gat và Johnny đang

hét lên với tôi.

Tôi nhắm mắt và nhảy.
Cú sốc của làn nước như là điện vậy. Rùng mình. Chân tôi cọ xát vào

một tảng đá, chân trái. Tôi đâm mình xuống, xuống mãi đến đáy biển đầy
đá là đá, và tôi có thể thấy đáy Đảo Beechwood và cánh tay và chân tôi tê
cóng nhưng ngón tay tôi thì lạnh. Những dải tảo biển lướt qua khi tôi rơi
xuống.

Và rồi tôi trồi lên lại, và thở.
Tôi ổn cả,
đầu tôi ổn cả,
chẳng ai cần phải khóc thương cho tôi hay lo lắng cho tôi làm gì.
Tôi ổn,
Tôi sống.
Tôi bơi vào bờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.