CHÚNG TA SẼ BÊN NHAU BAO LÂU - Trang 24

- …

Tôi không trả lời, chỉ yếu ớt lắc đầu. Sự thật là Jay không bắt nạt tôi.

- Được rồi, làm khô người đã kẻo ốm.

Hoàng Anh chăm sóc cho tôi giống như ngày chúng tôi còn yêu nhau.

Cho đến khi trời muộn, tôi tiễn anh ra cửa, Hoàng Anh ngập ngừng quay
người lại nhìn tôi một lúc khá lâu.

- Mẫn, anh vẫn luôn yêu em!

Hoàng Anh tiến lên hai bước đủ nhanh để ôm gọn tôi vào lòng mặc cho

tôi cố sức đẩy anh ra. Khi biết không thể chống cự, tôi để mình tựa lên vai
anh, nước mắt chảy xuôi xuống ướt đẫm vai áo sơ mi của Hoàng Anh. Tôi
khóc vì luyến tiếc, lần đầu tiên kể từ sau khi chia tay Hoàng Anh tôi mới
rơi những giọt nước mắt luyến tiếc và đau khổ. Tôi tự hỏi, tại sao ngày ấy
anh không giữ tôi ở lại như lời anh nói? Tại sao anh vội ra đi ngay cả khi
tôi còn chưa rời xa anh? Tại sao anh không trở lại Hà Nội mặc dù tôi vẫn
đang ngày ngày chờ đợi? Tại sao… tại sao…

Những câu hỏi ngân lên ngày càng nhiều, kéo dài như những nỗi đau từ

vệt quá khứ mong manh. Tôi lặng lẽ khóc trong vòng tay ôm của Hoàng
Anh, trên vai áo sơ mi ướt đẫm.

- Em sắp kết hôn rồi! Với Jay… Anh biết không?

Tôi bắt đầu nức nở, khóc to hơn, mọi tủi thân ấm ức như vỡ òa. Tôi

không nhớ tôi đã khóc bao lâu, trong vòng tay ấm của Hoàng Anh bao lâu.
Chỉ biết rằng sau đợt công tác tôi quay trở về Hà Nội, đi làm ở công ty, hẹn
gặp mặt Jay và chúng tôi có một cuộc hội thoại ngắn ngủi.

- Em muốn bàn về đám cưới của chúng ta!

- Anh đã sắp xếp xong, em không cần phải lo gì cả. Nói cho anh nghe về

chuyến công tác của em đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.