CHÚNG TỪ PHƯƠNG ĐÔNG TỚI - Trang 15

3

— Chúng ta bị bỏ rơi rồi! – Pat thốt lên. Nó chạy thục mạng quanh vùng

đất trống. – Mẹ ơi! Bố ơi!

— Nhìn kìa Pat, – Nat gọi. Nó vẫy tay trước mặt Pat. – Chúng ta nhầm

chỗ rồi, mày thật ngốc.

— Nat nói đúng đấy, – tôi nói trong lúc nhìn quanh, không có dấu chân,

không có dấu cắm lều. Bọn tôi đang ở vạt đất khác.

— Em tưởng chị biết đường chứ, Ginger, – Pat phàn nàn. – Bố mẹ đã

không dạy chị cách định hướng khi đi cắm trại ngoài trời hay sao?

Cắm trại ngoài trời! Mùa hè trước, bố mẹ bắt tôi tham dự cuộc cắm trại

hai tuần có tên gọi “Thám hiểm tự nhiên”. Tôi bị nhiễm trùng do dẫm phải
gai ngay trong ngày đầu tiên nên không nghe được những chỉ dẫn từ ban tổ
chức. Bây giờ tôi ước giá mà mình đã được nghe.

— Chúng ta nên để lại dấu hiệu trên cây, – tôi nói, – để tìm đường trở về.

— Sao bây giờ chị mới nghĩ đến chuyện đó? – Nat rên rỉ và trợn mắt. Nó

nhặt một cây gậy cong queo huơ huơ trước mặt tôi.

— Đưa cái cây ấy cho tao, – tôi ra lệnh.

Nat đưa cho tôi cây gậy. Chất nhựa vàng chảy dính vào lòng bàn tay tôi.

Nó có mùi chua chua.

— Tởm quá! – tôi thét lên. Tôi quẳng cây gậy đi. Tôi chùi tay vào quần.

Nhưng cái vệt nhựa màu vàng đó không biến khỏi tay tôi.

Nó thật kì lạ, tôi nghĩ. Tôi thầm hỏi ấy là loại cây gì. Tôi chẳng thích cái

vệt vàng trên tay tôi tí nào.

— Ta đi theo suối thôi, – tôi gợi ý. – Bố mẹ chẳng ở cách xa đây đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.