CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 121

phổi. Cô khóc thành bộ dạng này mà tên cặn bã kia có thể thả lỏng? Ngay
lúc cô định mắng anh để trút giận, Hoắc Lương lau nước mắt cho cô nhưng
anh không khăn cũng không sử dụng tay mà là dùng lưỡi.

Nước mắt có vị mặn, nhưng Hoắc Lương nếm lại có vị ngọt.

Tiết Tiểu Tần nghĩ thầm, anh không cho tôi sống tốt, anh cũng đừng

hòng sống thoải mái, dám gạt tôi xem tôi đánh chết anh! Cô đang muốn cắn
anh một ngụm, đột nhiên Hoắc Lương dùng ngữ điệu gần gũi: "Dù em vui
mừng cũng đừng khóc như thế, khóc nhiều sẽ không tốt cho mắt."

Tiết Tiểu Tần tức giận đến lòng dạ đau thắt, té ra anh nghĩ rằng cô vui

mừng nên khóc lóc?

"Hoắc Lương, em xx cả nhà anh!"

"Anh không có người thân, em muốn lấy cái gì để xx?" Vẻ mặt Hoắc

Lương lạnh lùng, nghiêm cẩn nói.

Tiết Tiểu Tần: "..." Mẹ ơi, tới cứu con với! Hoắc Lương bị bệnh thần

kinh rồi!

Bị anh nói như vậy, cô không khóc được nữa. Cô rất muốn hỏi, anh

dựa vào cái gì mà dám nói cô vui mừng phát khóc. Tiết Tiểu Tần không thể
cử động nên trừng mắt nhìn anh, đôi mắt vốn to tròn vì giận dữ mà trở nên
xinh đẹp động lòng người, phảng phất như có thể thiêu đốt Hoắc Lương
cháy không còn một mảnh.

"Được rồi, đừng khóc nữa." Trước tiên, Hoắc Lương dỗ Tiết Tiểu Tần

ngừng khóc. Sau đó, anh cảm thấy mình nói chuyện không đủ dịu dàng, lập
tức chêm thêm một câu: "Ngoan."

Ngoan ngoan ngoan, ngoan cái đầu anh á!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.