CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 227

"Nguồn gốc của chứng vọng tưởng là do em không có ở bên cạnh

anh." Hoắc Lương nhỏ giọng nói, ôm cô, thỉnh thoảng lại thơm môi cô một
cái để cho cô choáng váng nhanh hơn: "Những năm tháng không có em,
anh có rất nhiều khát vọng và vọng tưởng đối với em. Hiện tại, anh. Hiện
tại, anh cần em giúp anh giải phóng tất cả những vọng tưởng ra ngoài.
Tưởng tượng của anh được thỏa mãn thì bệnh sẽ khỏi hẳn."

Tiết Tiểu Tần dùng một phút đồng hồ để tiêu hóa ý tứ trong lời nói của

Hoắc Lương. Vào giờ khắc này, năng lực suy nghĩ mạnh mẽ của cô bắt đầu
rời rạc, sau cùng tổng kết chính xác: "Ý anh là anh muốn em chơi trò
cosplay với anh hả?"

Hoắc Lương nghiền ngẫm một chút về cái từ cosplay, tiếp theo lắc

đầu: "Không đủ chính xác."

"Cái gì không đủ chính xác. Ý anh rõ ràng là như thế cơ mà." Tiết

Tiểu Tần trừng mắt nhìn anh, cô cảm thấy anh đang cố ý: "Vì sao anh lại
không đứng đắn như thế? Em mới không thèm chơi."

Thế nhưng cô từ chối xong liền hối hận... Hoắc Lương nói làm như

vậy có thể giúp anh chữa khỏi bệnh... nhưng...

"Chưa từng nghe nói chơi trò sắm vai có thể chữa bệnh? Có phải anh

lừa gạt em hay không?"

"Anh chưa từng lừa gạt em."

Cái này cũng đúng, Tiết Tiểu Tần luôn tin tưởng nhân phẩm của Hoắc

Lương. Thế nhưng, cô không thể nào tưởng tượng nổi lại có loại phương
pháp chữa bệnh như thế này: "Ý anh là, anh có rất nhiều ảo tưởng đối với
em, nhưng cho tới bây giờ những ảo tưởng đó chưa từng trở thành sự thật.
Đây cũng là nguyên nhân khiến tâm tình của anh tích tụ. Cho nên, em chỉ
cần giúp anh giải phóng..." Nói tới đây, cô giang rộng hai tay, làm động tác
giải phóng: "Những... ảo tưởng này, có thể trị hết sao?" Thấy Hoắc Lương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.