CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 298

Giết người khiến tôi có cảm giác rất tuyệt vời, mổ xẻ và quan sát cấu tạo cơ
thể, đây là một loại khoa học."

Tiết Tiểu Tần vốn nghĩ bọn họ chỉ diễn trò cho vui, nhưng Hoắc

Lương nói chuyện rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức cô nghĩ: Nếu năm
ấy anh mười lăm tuổi, cô không xuất hiện trong cuộc sống của anh, để cho
anh vứt bỏ cái suy nghĩ đáng sợ kia, quay đầu sửa sai thì tất cả những vọng
tưởng của anh nhất định đều trở thành sự thật.

Lúc đầu, cô có chút sợ, kế đó cô lại không nhịn được cảm thấy đau

lòng. Đây là tâm bệnh của Hoắc Lương, tâm bệnh của anh vì cô mà chữa
trị, rồi lại vì cô mà dấy lên bệnh mới. Trước khi gặp cô, tâm bệnh của anh
là ký ức khiến người ta chán ghé. Lúc gặp cô, tâm bệnh của anh liền trở
thành chứng rối loạn nhân cách chống xã hội trời sinh. Điều này khiến cho
anh cảm thấy tự ti và lo lắng, anh cấp bách muốn thay đổi tốt lên, vì chỉ có
thể tốt lên anh mới có thể đứng bên cạnh cô.

Cô thật sự, thật sự rất đau lòng.

Nếu có thể quay ngược thời gian cho cô trở lại năm anh mười lăm

tuổi, cô nhất định sẽ ôm lấy anh, làm còn tốt hơn lần đầu tiên, để anh sống
thoải mái hơn. Cô sẽ nói cho anh biết, anh không sai, không phải lỗi của
anh. Anh đã rất cố gắng kiềm chế bản thân, đã làm rất tốt! Cô rất tự hào về
anh!

Trên đời này có vô số người vì yêu mà sinh hận, có nhiều câu chuyện

vì yêu mà giết rất đáng sợ, vì muốn mà không có được nên mới trở thành
một kẻ xấu, một kẻ tàn nhẫn, dường như đó là chuyện đương nhiên, mọi
người luôn háo hức đào bới câu chuyện quá khứ phía sau của một hung thủ,
thế nhưng -- trên đời này còn có người như Hoắc Lương, vì người mình
yêu mà kiềm chế bản thân, động viên bản thân, mỗi ngày đều cố gắng trở
thành một người tốt hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.