CHỨNG VỌNG TƯỞNG CỦA HOẮC TIÊN SINH - Trang 302

"Hồi nãy anh nói, anh có phụ nữ. Xin hỏi nếu tôi bỏ trốn với anh thì cô

gái trước kia phải làm sao?" Tiết Tiểu Tần sờ sờ vết cào trên người Hoắc
Lương, hoàn toàn không thể nào tin được đây đều là 'kiệt tác' của mình.
Lúc đang làm | tình cô, cô thật sự không có dùng nhiều sức mà!!!! Khi ấy,
cô chỉ muốn ôm anh... nào có khoa trương như vậy. Thật là nhiều... Tiết
Tiểu Tần đau lòng muốn chết, cô thật sự không có chú ý đến.

Hoắc Lương nói: "Anh không nỡ bỏ cô ấy, cũng không muốn em rời

đi."

Tiết Tiểu Tần tức giận đập bàn một cái rầm, tay đau đến nỗi cô âm

thầm nhe răng trợn mắt ở trong lòng. Sau đó, cô bày tư thế cầm súng: "Anh
có tin tôi bắn nát đầu anh không hả? Chỉ cho phép anh có một mình tôi!"

Hoắc Lương bị bộ dạng ngang tàng này của cô dọa sợ, lập tức đáp:

"Được. Chỉ có em thôi."

"Cặn bã!" Tiết Tiểu Tần khinh bỉ anh: "Người vợ tao khang* đi theo

anh lâu như vậy, mà anh nói bỏ liền bỏ. Vậy nếu một ngày nào đó anh gặp
được người phụ nữ khác xinh đẹp hơn tôi, có phải anh cũng vứt bỏ tôi như
cô ấy không? Ngày hôm nay, anh có thể làm vậy với người phụ nữ của
mình, tương lai anh cũng đối xử với tôi như thế!"

Hoắc Lương thầm nghĩ, lại gài bẫy hãm hại. Một lần nữa, anh phải đối

mặt với tình thế khó xử giữa chọn lựa đúng và không đúng. Kế đó, anh khẽ
ho khan, nói: "Tiểu Tần."

"Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên của bản quan?" Tiết Tiểu Tần tiếp

tục diễn sâu, trợn mắt nhìn anh: "Vương Triều, Mã Hán, Trương Long,
Triệu Hổ đâu!?"

Hoắc Lương: ". . ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.