CHUỖI HẠT AZOTH - Trang 27

- Tại sao em ko đi cùng các bạn đến rạp xem phim? Đó cũng là một cách

hay để làm quen với các bạn mới!

- Em rất mệt sau chuyến đi dài. Điều duy nhất em muốn lúc đấy là đc

nằm im và nhắm mắt lại. Em đã làm đúng như thế. Đó là lí do em ko nhìn
thấy gì cả, thưa thầy!

- Ko nhìn thấy, nhưng có thể em nghe thấy? Một âm thanh lạ. Tiếng chân

hay giọng nói nào đó chẳng hạn? Em có thể nhìn thấy một điều gì đó?

- Không, thưa thầy- Cô gái nhỏ lặp lại - Em cũng đã trả lời về điều này,

trong cuộc nói chuyện với cô giám thị ngay khi Ngọc đc đưa đến bệnh
viện....

Nhắc đến tên Ngọc, hàng lông mi nhạt màu cụp xuống. Âm sắc giọng

nói hơi tắc nghẹn rồi trở lại đều đều, lễ độ,ko chút gì tỏ ra thách thức hay
kháng cự. Nhưng, nó lại là dấu hiệu rõ ràng nhất của thái độ khép kín nguy
hiểm mà kinh ngiệm sư phạm khiến vị hiệu trưởng tức khắc nhận ra. Vươn
tay cầm lên cái gói nhỏ bọc kín nylon, bằng một động tác nhẹ nhưng dứt
khoát, ông xé lớp băng keo quấn ngoài. Rơi ra mảnh giấy mềm xốp màu
trắng, rõ ràng đã từng nhàu nát và đc làm phẳng lại tuơng đối, đc bọc trong
một lớp nylon khác, trong suốt. Cầm đầu góc mẩu giấy, thầy hiệu trưởng
đưa nó qua bên kia mặt bàn:

- Em nhận ra thứ này không, Bình Nguyên?

Vẻ thờ ơ tức khắc biến mất. Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm vào vật thể đơn

giản, nhưng lúc này bỗng trở nên đáng sợ, ko chỉ bởi sắc trắng của nó
tưong phản khác thường với mặt gỗ đen sẫm, mà còn vì ánh đèn trắng loá
từ trên trần chiếu xuống cho thấy rõ vệt màu hồng nhạt đã ngả sang nâu.
Ngay cả ngưòi ít trải nghiệm nhất cũng dễ dàng nhận ra màu của máu pha
loãng, theo thời gian bị khô lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.