NGƯỜI TRONG GƯƠNG
Hoàng Ngọc Thư
N
àng trở mình thức giấc. Tấm chăn bông trượt xuống một bên
giường, để lộ cánh tay và một bên ngực nàng lạnh buốt. Nàng với tay kéo
mền đắp lại, co ro cố tìm chút hơi ấm. Bên cạnh nàng, đứa con gái nhỏ ngủ
ngon lành, đôi má ửng hồng bầu bĩnh trông thật đáng yêu. Nàng choàng tay
ôm con, áp mặt vào cái thân thể bé xíu ấm áp và cảm thấy thương con vô
hạn. Nàng thường cảm thấy hạnh phúc pha lẫn chút tội lỗi mỗi khi được
gần gũi, trìu mến với con vì ít khi nào nàng có được nhiều thì giờ để vui
chơi và âu yếm con như vậy. Luôn luôn công việc, học hành, và nhất là lúc
này, khi chồng đi công tác xa, một mình nàng cáng đáng mọi việc và chăm
sóc con đầy đủ đã chiếm hết thì giờ của nàng. Nàng cố dỗ giấc ngủ nhưng
bao nhiêu ý nghĩ trong đầu tiếp tục xoay tròn. Nàng nhớ đến những việc
phải làm ngày mai, gấp có, thư thả có mà ngày thường chồng nàng đảm
trách. Nàng nhớ chồng và ước sao thời gian qua mau. Một tháng công tác!
Thoạt nghe thấy cũng không gì đáng ngại. Thế nhưng từ hôm anh đi, nàng
thật sự cảm thấy bận rộn, mệt mỏi và cô đơn.
Cô đơn? Thật ra nàng có phút nào được nghỉ ngơi để mà cô đơn đâu,
ngoại trừ lúc lên giường sau một ngày mệt nhoài, hoặc lúc thức giấc nửa
đêm như bây giờ nàng mới thật sự nhớ đến chồng, nhớ da diết và thèm hơi
ấm của anh, thèm vòng tay vững vàng, ấm áp của chồng và những cái hôn
thật âu yếm, dịu dàng. Nhất là cảm giác an tâm khi có chồng bên cạnh và
biết rằng mọi việc đều được lo lắng đầy đủ. Nàng cảm thấy thật may mắn
khi được chồng thương yêu trọn vẹn và dành hết thì giờ cho vợ con. Nàng
cảm thấy thật hạnh phúc khi được bao bọc trong tình thương yêu của
chồng. Mới có ba ngày mà nàng ngỡ như đã lâu lắm từ ngày anh đi.