CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY - Trang 129

Càng cố dỗ giấc ngủ, nàng càng trằn trọc. Lại muốn đi tiểu, thật là

phiền. Thôi, ráng ngủ đi vậy để mai còn đi làm, nàng tự nhủ, nhưng cuối
cùng nàng đành phải chịu thua và ngồi dậy. Lười biếng bật đèn, nàng đi qua
hành lang mờ tối, ánh sáng hắt ra từ trong phòng ngủ đủ soi sáng lối đi. Khi
đi ngang tấm gương lớn về lại phòng ngủ, nàng lơ mơ có cảm giác mình
cao lớn hơn ngày thường. ‘Có lẽ là ảo giác của cơn buồn ngủ’, nàng nhủ
thầm và cuộn tròn trong chăn ấm rồi thiếp đi.

Những ngày tiếp theo trôi qua đều đặn, giống nhau, bận rộn và mỏi

mệt. Anh vẫn gọi điện về hàng đêm thăm hai mẹ con và nàng cố kéo dài
những giây phút ấy đến mức tối đa để xua đi nỗi cô đơn, nhung nhớ. Cuối
tuần ấy, nàng quyết định phải đưa con đi chơi giải khuây. Hai mẹ con đi sở
thú, vào công viên, đi mua sắm, ăn nhà hàng và cuối cùng, mệt nhoài, nàng
dắt con vào thư viện địa phương đọc sách thư giãn, thú vui mà cả gia đình
nàng ưa chuộng.

Trời chạng vạng tối, hai mẹ con còn nấn ná đến lúc thư viện đóng cửa

mới chịu ra về. Trong lúc giúp con gái mặc áo choàng trước khi ra cửa,
nàng chợt có cảm giác có ai đang nhìn mình. Ngước nhìn lên, đối diện tấm
gương, nàng thấy một khuôn mặt đàn ông đang cười với mình thật thân
thiện, và vô tình, nàng cũng mỉm cười lại. Vội vã quay đi, nàng ngạc nhiên
nhìn quanh mình chẳng thấy có ai, có lẽ nào người ấy có thể biến đi nhanh
đến vậy. Nàng nhìn dọc hành lang mờ tối và lối ra đàng sau mình, tuyệt
nhiên chẳng có ai. Gió lạnh lùa vào lồng lộng từ khung cửa mở rộng ra
đường phố. Nếu có ai đi ra có lẽ nàng phải thấy chứ? Cố xua đi cảm giác lạ
lùng, nàng kéo tay con về và như mọi lần, con gái nàng ríu rít kể cho mẹ
nghe những mẩu chuyện lý thú vừa đọc được chiều nay và nàng quên đi sự
kiện thiếu logic vừa qua.

***
Có lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ nhớ lại buổi chiều hôm ấy nếu như không

vô tình gặp lại người đàn ông ấy lần nữa. Chiều hôm đó trời lạnh buốt, mưa
dầm dề cả ngày mà xe nàng hư đã hai ngày. Nàng phải chen chúc ở trạm xe
bus chờ xe về nhà. Đang rầu rĩ vì lại phải đón con muộn, nàng có cảm giác
có ai đang nhìn mình. Xuyên qua tấm kính chắn mưa, nàng thấy có người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.