thể đem hàng bán cho mụ Thắm ở làng Song Yên bên kia đường tàu, dù mụ
này láu lỉnh thường bắt bí ép giá lão.
Cứ thế lão Mục cắm cúi bới bới hai bàn tay già nua nhăn nheo trong
lớp bùn nhẽo, không để ý trời đang tối dần và đã bắt đầu xuất hiện những
giọt mưa li ti trên mái tóc rối bạc quá nửa. Lão đang nghĩ về việc tối nay có
tiền không chỉ đủ mua xịn rượu loại ngon mà còn cả ít dồi chó ở quán cạnh
chợ Hôm. Lão hay rượu, chưa đến mức nghiện nặng nhưng thích uống và
uống luôn. Thường đi đâu lão cũng giấu một be nhỏ trong túi, thỉnh thoảng
tu một ngụm. Ðời có tí chất cay mới gọi là đời, không thì sống làm đếch gì!
Lão thường tự an ủi như vậy. Ðang lúc rửa qua một tay định cho vào túi thì
lão bỗng cảm thấy như có ai đứng trên đê chăm chú nhìn mình. Không
ngước lên nhưng lão biết. Ai ấy nhỉ?
Ðó là một người đàn bà còn trẻ đầu trùm chiếc khăn đen chỉ chừa lại
khuôn mặt. Một khuôn mặt khá xinh nhưng nhợt nhạt đến trắng bệch. Thực
ra cô ta không nhìn lão Mục mà nhìn giỏ cá. Chỉ lặng lẽ đứng nhìn. Lão
cũng im, phần vì đớ ra chẳng biết nói gì. Về khoa nói lão vốn rất kém và rất
ít nói. Trời chưa tối hẳn nên lão nhìn thấy rõ đôi mắt cô ta mở to, mũi nhọn,
hai má hơi hóp, dấu hiệu rõ ràng của sự đói ăn lâu ngày. Cô ta gầy, lão biết
chắc như thế qua làn áo ẩm ướt cũng màu đen bám sát người. Gầy đến mức
lão có cảm giác nếu gió thổi mạnh, cô ta có thể bay lên không và biến mất.
Có phải vì gầy và nhẹ như chiếc bóng nên cô ta đến đứng cạnh từ lâu mà
lão không biết chăng?
Người đàn bà trẻ nhìn vào miệng chiếc giỏ nơi một vài con tôm đang
ngọ nguậy, rồi quay sang phía lão Mục. Qua vẻ cầu xin trong đôi mắt đẫn
đờ ấy, lão hiểu. Cô ta muốn xin một ít. Xưa nay chẳng bao giờ chịu cho
không ai cái gì, thế mà bây giờ không hiểu sao lão suy nghĩ một chốc rồi
gật đầu. Cô kia vẫn đứng im. Lão gật đầu lần nữa, thầm ngạc nhiên về sự
hào phóng của mình. Chỉ lúc ấy cô mới cúi xuống bốc một ít cho lên lòng
tay. Chỉ một ít thôi và lão Mục lấy thế làm mừng. Cô nhìn lão với ánh mắt
biết ơn, rồi lặng lẽ bước nhanh về phía làng Xuân Tình. Tiếng chân cô khẽ
đến mức lão có cảm giác như không phải bước mà đang lướt bay trên mặt