CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY - Trang 161

trắng nhô khỏi lỗ tròn ở đỉnh lồng, ông chốt chặt lại. Bốn thực khách mặc
com lê màu tối ngồi bết lên bốn cái ghế cũng bằng gốc cây cưa phẳng chầu
quanh lồng mèo.

Chát. Dùi đục phang mạnh. Miếng chỏm đầu con mèo trắng bay khỏi

lưỡi tràng bạt sáng loáng. Eo. Mèo trắng vẫn kịp gào lên một tiếng. Rồi
nước đái nó tức thì bắn vọt vào mặt ông chủ. Thân mèo co rút, giật giật. Cả
bốn thực khách cười hô hố. Ộc ộc. Rượu tràn ly. Bốn vị cầm bốn thìa con
múc. Mỗi lần thìa thọc vào óc con mèo, chân nó lại co lên.

- Mẹ kiếp! Mưa.
Lắc rắc những hạt bụi nhỏ rơi xuống bát nước chấm, rơi xuống đầu

khách. Lành lạnh ở gáy, tóc nhơm nhớp. Vị khách mặt chuột, người nhỏ thó
ngước nhìn lên vòm lá.

- Nước đái mèo. Trời ơi. - Ông ôm mặt. Ông dụi mắt. Ông đau nhức.
Con Miêu phi ngay xuống đất, phóng vèo đến góc vườn. Dường như

nó sợ quá vãi đái hoặc phản ứng bản năng tức thì sự dã man với đồng loại.

Tối hôm sau, tối hôm sau nữa, nhà hàng đặc sản Tiểu Hổ đóng cửa

sớm. Lại có ba vị khách quần áo hầm hố bụi bặm đến. Gã râu quai nón
chống nạnh tay, vênh vênh mặt.

- Ai thèm lấy lại tiền. Quân tử nhất ngôn.
Ông chủ bảo.
- Chỉ tại chú. Chú nhặt nó ở hàng cơm bụi gán cho tôi nên mới ra nông

nỗi này.

- Tại đếch gì tôi. - Gã râu quai nón cáu. - Tôi làm phúc. Tưởng nhà

ông cũng cần người lắm chứ.

- Người cũng đang cần. Nhưng...
- Thôi. Lằng nhằng bỏ mẹ. Cho ăn rắn bao tử cũng được. Này, con bé

nhà quê ấy xinh ra phết, chửa chừng chưa bị phá trinh. Ông thế nó thay con
Miêu chửa bị sổng. Coi như huề.

Gã bên cạnh bảo.
- Chuyện làm ăn đấy. Nửa đêm đưa nó lên. Không đùa đâu.
Rồi chúng cười ông ổng. Chúng không thèm nghe nói thêm nửa lời.

Chúng kéo ông chủ lên tầng năm. Chúng ăn nhậu và bàn công chuyện mờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.