CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY - Trang 244

- Anh định đi bằng đường nào?
- Ðường bộ.
- Anh xin visa chưa?
- Chưa có.
- Ồ, anh nên xin visa trước, vì e rằng cũng phải đợi một vài ngày.
- Nhưng tôi không định xin visa. Tôi muốn vượt biên.
Bảo suýt sặc ngụm cà phê trong miệng.
- Anh hài hước thật.
- Tôi không đùa. Tôi biết có những vụ vượt biên trái phép nho nhỏ và

muốn được đi cùng. Ðó là nguồn tư liệu sống tuyệt vời. - Aston bình thản
nhấp cà phê.

- Anh điên rồi. Không thể được.
- Về mặt nguyên tắc thì không được. Nhưng bất kỳ lằn ranh nào trên

trái đất này đều có thể vượt qua. Miễn là biết cách.

- Tôi chịu.
Aston nhún vai.
- Vậy mà tôi cứ tưởng… cô là nhà báo.
Bảo nóng mặt.
- Không phải tôi chịu… không biết cách, mà tôi không muốn nhúng

vào việc này. Tôi đang có vị trí, không thể chỉ cho người khác những việc
phi pháp.

Aston mỉm cười.
- Cô có thể đi cùng tôi.
Bảo trố mắt.
- Anh điên à? Càng không thể được.
Aston quả là người biết thuyết phục, cho dù là những việc phi lý nhất.

Do đó, Bảo hoàn toàn không hề nghi ngờ gì về những chuyện anh ta kể sau
này. Máu phiêu lưu của Bảo bị kích động. Cô nhớ ra thằng em họ xa dưới
Tây Ninh. Trường hơn Bảo đến chục tuổi, là một thứ bệnh dịch mà cả họ
đều tránh. Gã trộm cắp, đánh lộn từ bé, vào tù như cơm bữa. Bảo nghe
phong thanh gã đôi lần sang được Campuchia mà chẳng cần nhờ đến lãnh
sự quán. Gã hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Bảo, rồi nhếch mép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.