ngàn đứa trẻ bị bắt cóc làm lính và nô lệ tình dục ở Uganda, những cuộc
thảm sát đẫm máu ở Liberia và vụ thanh trừng sắc tộc giữa người Hutu và
Tutsi. Trong lúc kể, đôi mắt bình thản của Aston ánh lên những tia kỳ lạ.
Anh ta nói đã nghiên cứu tường tận các vụ tra tấn dã man trong cuộc chiến
tranh Việt Nam, những cú đập báng súng vào gáy chết tươi, những người tù
Việt cộng bị dứt thịt ra bằng kìm rồi rắc ớt bột lên vết thương, theo Aston
vẫn chưa là gì cả. Những vụ hành hình rùng rợn của Khơ me đỏ khi cứa cổ
người bằng lá thốt nốt như cứa cổ gà, chôn sống hở đầu rồi phang cuốc lên
đỉnh sọ, cũng chưa là gì. Ngay cả những màn giết chóc trong các trại diệt
chủng xưa kia của Ðức Quốc xã, nhốt hàng trăm người vào phòng lạnh cho
đông cứng xong nhúng vào bể nước sôi để rã từng mảng thịt, cho người
sống vào phòng sấy khô như nướng mực, Aston nhún vai “Chưa đi đến
đâu”. Là bởi vì Aston đã chứng kiến những vụ tàn sát man rợ bằng cách
đóng đinh lưỡi tù binh xuống bàn rồi dùng búa đập cho nát bấy. Nhiều lúc
Bảo không hiểu nổi những tiếng lóng của Aston nhưng anh ta có biệt tài
minh hoạ bằng ngôn ngữ cử chỉ sao cho người kia hiểu thì thôi. Những
động tác dứt khoát của Aston khi miêu tả các kiểu hành hình khiến Bảo
chợt thấy món ăn côn trùng do thằng em họ mua về trở nên ghê tởm. Cô
khó chịu.
- Và anh đứng nhìn?
Aston cười giòn tan.
- Chứ sao. Chẳng lẽ tôi có thể can thiệp. Tôi không phải là chính trị
gia, uỷ viên Liên hợp quốc hay nhà truyền giáo. Tôi lọt được vào các căn
cứ quân sự mà không bị tống cổ là may mắn lắm rồi.
Bảo nhún vai.
- Ồ, tất nhiên anh không thể can thiệp. Tất nhiên.
Nhưng những câu chuyện của Aston được kể lại bằng cách thích thú
như lúc anh cắn miếng bánh mì kẹp nhện và gián. Aston tinh ý nhận ra thái
độ của người bạn đồng hành, anh ta thanh minh.
- Nguyên tắc của cánh nhà báo chúng tôi là chỉ quan sát và bình luận.
Không can thiệp. Ðó là luật bất thành văn.
Anh ta bắt đầu thay đổi chủ đề.