- Toàn lao vào nơi lửa đạn nhưng cô xem này… Không hề xây sát một
vảy da. - Aston cười ha hả rồi giơ hai bắp tay lên ngang vai. - Cần phải biết
cách. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng phải có cách. Tôi đã từng sống giữa
những người Kurd hẳn một năm trời. Một người da trắng Thiên chúa giáo,
mà có thể lọt vào cộng đồng người Kurd.
Bảo không hề nghi ngờ những gì anh ta nói, cũng như khi Aston đã
từng tuyên bố mọi lằn ranh đều có thể vượt qua, miễn là biết cách. Một
người như Aston thậm chí có thể sống cùng những tên giết người khát máu
như thể sống giữa những người hàng xóm thân thiện. Như đọc được ý nghĩ
của Bảo, Aston kết thúc câu chuyện.
- Tôi cũng đã tiếp xúc với một tên giết người hàng loạt trước khi thằng
cha đó lên ghế điện. Hắn đã lột da đầu hơn chục cô gái sau khi cưỡng hiếp
họ.
Aston kể về nhân vật kinh dị này như thể đang nói về một ngôi sao
điện ảnh. Chiếc giường là thứ duy nhất trong phòng có thể ngồi được, và
Bảo, theo phản xạ hơi nhích ra xa một chút. Cô thấy con người Aston rờn
rợn. Bảo buột miệng.
- Tụi đó có khác gì lũ quỷ hút máu người.
Aston thôi cười. Anh ta ghé sát mặt Bảo, hạ giọng bí hiểm.
- Hồi còn ở bán đảo Balkan, tôi đã cố công đi tìm những dấu vết còn
sót lại của ma cà rồng mà không gặp. Chỉ còn có ma cà rồng là tôi chưa
được gặp. Ðúng đấy, chỉ còn có ma thôi…
Tối hôm đó, bữa ăn của họ có khá hơn. Bảo sang phòng thằng em họ
để lấy khẩu phần. Trường chia cho Bảo và Aston một hũ cơm và hai suất cà
ri. Gã thanh niên đẹp trai ngồi trên giường vục mặt ăn, không nói không
rằng. Cô cố gạn trí nhớ để xem cô đã gặp hắn ở đâu rồi nhưng hắn có vẻ
khó chịu trước ánh nhìn tò mò của Bảo. Hắn đứng dậy đi vào toa lét. Trước
khi hắn với tay đóng cửa, cô chợt nhìn thấy một vết sẹo dài quấn thừng trên
phía cổ trái của gã thanh niên đẹp trai. Một tia chớp loé lên. Bảo giật mình
nhận ra cô đã nhìn thấy hắn trong bức ảnh truy nã ở văn phòng công an
quận cách đây hai tuần. Vết sẹo nằm dưới khuôn mặt đẹp trai không thể
trộn lẫn vào đâu được. Cô gạn lại ký ức. Hắn bị truy nã vì người ta đã tìm