CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY - Trang 280

Tôi giả đò xin lỗi và rút lui. Lúc vượt qua khoảng sân trong, tôi vô tình

tuột tay đánh rơi chiếc điện thoại, và sau khi quay người lại để nhặt, tôi giật
mình khi thấy một người đang theo dõi chúng tôi từ tầng áp mái. Lần này
ánh mắt tôi chạm phải đôi mắt của ông ta, nụ cười dễ mến đã biến mất, bây
giờ là của con thú đang rình mồi, đầy cảnh giác và nham hiểm. Còn đôi
mắt, nó lạnh lẽo và sắc nhọn, đang bắn ra những tia nhìn chết chóc.

Hôm sau, chúng tôi có mặt dưới gốc si già từ sáng sớm và tiến thẳng

vào sân trong. Lần này, chỉ có một chị mặc bộ đồ vải hoa chừng ngoài 40
tuổi, mái tóc lưa thưa búi ngược ra sau gáy đang giặt giũ dưới vòi nước. Tôi
bắt chuyện.

- Chị sống ở đây lâu chưa?
Chị ta dừng tay, cười toét miệng, xưng em với tôi.
- Em chỉ là người giúp việc thôi, nhưng cũng đã ở đây được 20 năm

rồi. Anh định hỏi ai?

- Tôi muốn mua lại cái nhà có tầng áp mái kia. - Tôi liếc nhìn ô cửa sổ

nhỏ xíu giờ đã đóng im ỉm.

Chị giúp việc có vẻ thích trò chuyện, đứng hẳn dậy.
- Anh mua nhà của lão ấy làm gì. Lão không bán đâu. Có khối người

muốn mua cả khu nhà này để xây khách sạn. Ðàm phán xong xuôi hết rồi
mà chỉ còn ngắc lại mỗi nhà lão là không mua được.

Tôi tỏ vẻ tiếc rẻ.
- Thế ông này sống với ai chị nhỉ?
- Một mình. Khách khứa còn chẳng có thì ở với ai được. Lần nào em

chào lão, lão cũng đuỗn mặt ra mà đi qua như đeo máy điếc ấy. Ai gặp hạn
mà ở với lão.

Tôi nhấn thêm.
- Nhưng chắc trước đây ông ta phải ở cùng ai đó chứ?
- Từ lúc em đến đây làm đã nhìn thấy lão ở đó rồi, và sống một mình

suốt cho đến bây giờ.

Tôi gạn hỏi.
- Hình như trước có một cô gái trẻ, tóc rất dài cũng ở đây?
Chị kia ngúc ngoắc đầu như bất mãn vì thấy tôi chưa tin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.