CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY - Trang 42

có tiếng kêu thê thiết của con thú hoang nào đó vọng tới từ rừng sâu. Làng
Lor chìm nghỉm trong một biển bóng tối đầy giá lạnh.

Buổi sáng, khi mặt trời khó nhọc lách qua từng cụm mây dày đặc,

chiếu ánh sáng yếu ớt xuống làng Lor, lũ làng mới nhận ra rằng nữ tù binh
bắt được hôm qua đã biến mất. Trên nền đất trước nhà, chỉ còn trơ lại đoạn
dây rừng bị cắt đứt bên cạnh ba cái xác tanh tưởi. Mọi người nhìn nhau ngỡ
ngàng. Câu hỏi móc trong từng bộ óc nóng bừng: Ai làm cái việc tày trời
kia? Những kẻ đang điên dại vì tức giận kéo đến nhà mình, tay lăm lăm
giáo mác. Bà vẫn ngồi cúi đầu nơi góc nhà như thường lệ, giữ vẻ im lặng
đầy bí hiểm của một con cóc khổng lồ. Mình run sợ chờ đợi điều kinh
khủng sắp xảy ra.

Bà đã chết tự bao giờ, ngực lép kẹp có đính hai quả mướp khô teo tóp

thôi không động đậy nữa, những nếp nhăn trên mặt giãn ra thanh thản lạ kỳ,
thoáng một nét cười dịu dàng. Một bàn tay bà đặt ngửa trên đầu gối, ngón
trỏ chỉ thẳng lên trời. Lũ thanh niên khát máu bỏ đi, giải quyết cho xong
món nợ còn nằm sóng sượt trên nền đất nhão nhoét trước nhà rông. Mình
biết, bà đã đi về một thế giới đầy kỳ bí mà lâu nay thường xuyên liên lạc.

Bà được cha con mình lặng lẽ chôn vào rìa của nghĩa địa cuối làng.

Không có lễ đưa ma, không có nhà mồ. Vì từ lâu, bà đã là người của kẻ thù.
Mình đứng lặng bên mộ, thấy hối hận vì đã ví bà như con cóc già xấu xí.
Mình đau đớn nghĩ từ nay đã mất bà, mất mãi mãi. Một cảm giác cô đơn
trống trải ùa vào tâm hồn, mình quỳ xuống, nước mắt tuôn trào, miệng chát
đắng, mình ào khóc. Đặt xong vài ché rượu để trên mộ, gọi là chia của cho
người đã khuất, cha và anh mình trở về, lại đắm chìm vào men rượu, thứ
rượu mì bất cứ ai ở làng tôi đều tự biết làm lấy. Uống để tìm quên trong nỗi
buồn bất tận.

Năm ấy, sau cái chết của bà, có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra. Đầu tiên là

nạn sâu róm. Chao ơi, những con sâu đen đúa, đầy lông lá không biết từ
đâu bò lổm ngổm đầy mặt đất. Chúng bám vào chân nhà sàn, leo lên, túa
đầy trên sàn. Trẻ con sợ hãi khóc thét lên, bỏ chạy. Nhưng chạy đâu cho
thoát, sâu róm bám đen khắp mọi nơi. Cả làng đen kịt một màu sâu róm.
Những lùm cây xanh tốt là mẹ của làng bỗng thành trơ trụi. Đến cả vỏ cây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.