CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY - Trang 45

chiêng dài ngân vang trong hoàng hôn, vọng vào vách núi, dội lại nghe
trầm buồn. Núi đồi như người đàn bà vừa sinh ra một quái thai, mệt mỏi và
thất vọng, đau đớn và buồn tủi. Lũ làng đưa mình về, mình ngủ một giấc
dài mê mệt, đầy mộng mị. Kìa, bà mình mỉm cười rồi biến thành một cụ
cóc già khổng lồ, móng chân lấp lánh sáng. Cụ cóc nhảy từng bậc, từng
bậc, hướng lên trời.

Vĩ thanh
Tôi - người chép chuyện này rời làng Lor vào lúc mặt trời sắp chìm

hẳn xuống đại ngàn xa. Làng Lor, làng Buk bình yên một màu xanh rười
rượi, màu xanh tưới mát lên câu chuyện buồn day dứt. Không còn lửa cháy,
gậy gộc, giáo mác, máu đỏ; chẳng còn mua bán, đổi chác đất đai, vườn
rừng. Tất cả đã chìm ngút sâu vào dĩ vãng buồn bã từ mấy chục năm trước.
Có thể nào quên được câu chuyện buồn, ám ảnh như thế? Bất chợt, tôi bắt
gặp một đám mây hình con cóc cụ khổng lồ đang trôi trong hoàng hôn đỏ
ối. ánh nắng yếu ớt cuối ngày sắp tắt vẫn đủ nhuộm đám mây nhuận sắc
hồng rực lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.