CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY - Trang 46

MẮT MÈO

Đặng Minh Sáng

T

háng Chạp. Làng Hủng. Mưa nhểu lướt thướt, đất trời chìm trong

một màu u ám thê lương. Con mèo già khoanh đuôi đầu giường, gừ gừ
những tiếng buồn thảm. Mụ nhìn tôi chui vào chăn bông bằng đôi mắt sáng
xanh đáng sợ. Đôi mắt dò xét, săm soi với sự tinh anh đặc biệt. Tôi nhớ
Sương đến quắt lòng, hồn tôi trống rỗng, thân thể mỏi mệt, chán chường. Ở
nhà trên, vọng xuống tiếng ken két, ken két phát ra từ chân cha tôi nghe ghê
ghê. Thời gian đọng lại, không gian đặc quánh một màu tối xám. Thỉnh
thoảng có tiếng cú rúc lên một hồi đơn điệu. Tôi vặn nhỏ ngọn đèn bàn,
biếng lười thả mình trong êm dịu. Bỗng một tiếng nói đầy bí hiểm vang lên,
giọng nhão nhợt, thê thiết.

- Thằng mắt thịt ngu dốt kia. Ngày nào mày cũng nhìn, nhưng chẳng

thấy gì hết. Chẳng thấy gì hết.

Tôi bàng hoàng, căng mắt nhìn, quả là không thấy gì cả. Nhưng rõ

ràng có tiếng nói, giọng đàn bà, đầy ma lực. Tôi im lặng, vờ như đang ngủ
say, thấy rờn rợn khắp sống lưng.

- Đồ thằng người, mày chẳng thấy gì hết. Mày nằm trên tao bao năm

nay rồi. Thân thể mày xú uế, đầu óc mày tăm tối… - Một tràng cười ré lên
chát chúa.

Tôi hé mắt nhìn đầu giường, hai đốm sáng xanh le lét trong bóng tối.
- Mày đã nằm trên tao mười bảy năm, bốn tháng, bảy ngày. Trước đó

là ông nội mày, cha mày. Mắt mèo tỉnh táo và thấu suốt. Mày sẽ thấy lớp
lớp những hình ảnh xa xưa, những hình ảnh đáng nguyền rủa. Cái thằng
nằm trên tao kia.

Một làn gió nhẹ nhàng nâng con mắt tròn xoe, sáng xanh lên đậu trên

sống mũi tôi. Kỳ diệu thay, không gian bừng sáng một màu xanh diệu vợi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.