CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY - Trang 48

quờ quạng, miệng ré lên choe choé. Con gấu lưng như tấm phản kia nhào
tới. Từng miếng vải nâu vá víu bay lả tả. Và trong lúc phô bày tất cả sức
lực mãnh liệt của một con đực, hắn đã kịp tỉnh táo co chân đạp một phát, bà
già văng vào góc nhà, mặt va vào liếp tre, toé máu mồm máu mũi.

Tôi thấy một toán người, chủ yếu là ông bà già và trẻ con, vớt dưới

sông lên xác một người đàn bà, mình loã lồ, vú rách mướp, in hằn những
vết răng cắn. Mặt co rúm lại vẻ đau đớn, ép cho đôi mắt lồi ra trừng trừng
nhìn lên trời. Những ông già bà lão lụm cụm bước đi trong tiếng khóc tức
tưởi. Bà cụ bị đá hôm nọ trườn lên ôm lấy xác con rồi lả đi, bất động.

Bằng con mắt mèo lạ kỳ, tôi trông thấy.
Một đêm mùa thu, gió xao xác thổi trên đồng, không gian se lại trong

lành lạnh, một người đàn bà ra bến sông, chân bước trên bờ cát nhẹ nhàng,
yểu điệu. Trăng mờ vãi thứ ánh sáng nhờ nhờ trên sông. Gió đi hoang trên
mặt sông, đẩy những con sóng nhỏ vỗ bờ ong óc. Tôi nhìn kỹ. Người đàn
bà đứng tần ngần, hình như muốn lội xuống sông nhưng lại rụt rè, e ngại.
Chị kéo một bên quần phíp, lộ ra bắp chân tròn trịa, trắng ngần. Chị
nghiêng mình dợm chân xuống, bàn chân vừa chạm mặt nước vội rụt lại.
Chị đứng, vòng tay trước ngực, nhìn ra phía xa mờ. Ở đó có con đường
ngoằn ngoèo ra thị trấn xa lắm. ở đó có nhiều hố bom toang hoác như
những vết cắn lên thân thể quê hương. Trông chị đẹp nền nã nhưng đẫm
buồn. Chị cúi nhặt viên sỏi ném tõm xuống nước rồi quay về, chân dấm
dẳng như giận dỗi, mắt rưng rưng chực khóc. Tôi chạy theo, gió cứ đẩy tôi
ra xa, không trông thấy. Chị không vào nhà trước mà nghiêng mình lách
qua cánh cửa vào vườn sau. Cánh của tre xập xệ èo uột vẹo sang một bên
vẻ lười nhác. Khi đối diện với chái bếp, chị đứng lại nhìn trân trối rồi đột
ngột quay ra, đến ôm chầm lấy cây cau to ở góc vườn. Tôi thấy đau thắt
ruột, nước mắt nhoè ướt cả mắt mèo. Tôi chỉ nghe tiếng lá cau rung lên
từng hồi xao xác và tiếng kêu hốt hoảng của lũ dơi vội vã bay vút lên, tiếng
thở hào hển và cuối cùng là tiếng khóc rấm rứt. Tôi quệt nước mắt nhìn, chị
đang gục đầu vào thân cau run lên nức nở. Khóc chán, chị vào nhà, trông lẻ
loi, côi cút quá. Trăng đã lên cao, rười rượi thứ ánh sáng huyễn hoặc và ma

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.