xinh đẹp nhất vùng mà ngày ngày vẫn đi ngang nhà chàng để ra bến đò qua
chợ. Đáng buồn thay nàng là con nhà khá giả nhất cù lao trong khi chàng
chỉ có túp lều rách với một cây độc huyền. Mà người ta ai còn cần đến cây
đàn cổ xưa này nữa? Đám thanh niên trạc tuổi chàng chỉ biết chơi ghi ta và
chê tiếng đàn một dây ai oán, không thích hợp với những giai điệu mới.
Thậm chí có một vài người có uy thế trong vùng còn hăm dọa sẽ đem ném
cây đàn xuống sông vì họ cho rằng tiếng đàn ấy cũng như tiếng tiêu, tiếng
sáo sẽ đem lại điều xui xẻo cho cả địa phương. Trái tim chàng trai sớm
mang dòng máu tài hoa như bị bóp nát mỗi khi chàng nhớ về người mà
chàng yêu thầm nhớ vụng. Cô gái vẫn vô tình, thậm chí có hôm cô đi cùng
với mấy chàng trai hoạt bát, hào phóng và họ thản nhiên đùa giỡn khi đi
ngang qua căn nhà lá bé nhỏ đang chứa đựng một linh hồn run rẩy vì tuyệt
vọng.
Nhưng dù ôm mối tuyệt tình, chàng cũng vẫn phải ra đi hàng đêm với
những chiếc cần câu. Chàng chỉ có một công việc ấy để kiếm sống. Và
khuya về, những khuya mùa khô gió bấc non se sẽ thổi, không thể nào ngủ
được chàng lại đem đàn ra gảy. Tiếng đàn lại càng tha thiết, bi thương hơn
bao giờ hết. Dưới ánh trăng, những tán lá trong vườn cũng run lên bần bật
vì những sợi tơ âm thanh như đang cuốn lấy chúng mà dày vò. Những
người đi giăng lưới khuya chép miệng:
- Thằng nhỏ giống ông già nó. Rồi cũng khổ một đời.
Nhưng họ đã lầm. Chính tiếng đàn ấy đã đem đến cho chàng trai
những đêm tuyệt diệu trong cơn hoan lạc ái tình. Một đêm kia, khi vầng
trăng non sắp lặn, chàng đang chìm đắm trong một khúc nhạc do chính cha
chàng sáng tác và truyền lại thì bỗng sững sờ, bàn tay trên cần phím quắp
lại cứng đờ và miệng lắp bắp mãi không nói được một câu. Đứng kề bên
chàng, không biết tự bao giờ là người mà chàng hằng mơ tưởng, hằng khát
khao.
- Sao anh không đàn nữa?
- Tôi… tôi…
- Em hiểu những gì mà anh gởi gắm qua tiếng độc huyền này. Em đến
với anh đây.