CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 110

giống nhau: cả hai cùng mồ côi, cùng có tài sản và cũng không có ai chịu
trách nhiệm cho mình. Dần dần chúng tôi rất thân nhau. Chúng tôi nói
chuyện với nhau rất tự do về những người phụ nữ mà anh ấy thích, và tôi
cũng thích đoán xem ai là người sẽ gắn bó với tương lai của anh ấy. Thế rồi
một ngày kia, trong vòng nửa giờ, tất cả đều thay đổi. Chúng tôi cùng ở
Overdene, giữa một đám đông khách mà bà cô tôi đã mời tới dự. Đến phút
cuối cùng bà Vetma vắng mặt. Bà cô tôi như giẫm phải lửa. Cần phải làm
một cái gì. Tôi tình nguyện thay bà Vetma và tôi đã hát.

- A! - Bác sĩ thốt lên.

- Tôi đã hát bài Chuỗi tràng hạt, bản tình ca mà Hoa đã đề nghị tôi hát

lần cuối cùng tôi ở đây. Anh còn nhớ không?

- Tôi còn nhớ.

- Thế là tất cả đều thay đổi, giữa Đan và tôi. Lúc đầu tôi còn không hiểu.

Tôi chỉ thấy âm nhạc đã làm anh ấy rất xúc động. Nhưng tôi nghĩ, cảm xúc
đó ngày hôm sau sẽ biến hết. Không có gì cả, những ngày qua đi và không
hề thay đổi. Nhưng bỗng nhiên tôi có cảm tưởng là lần đầu tiên trong đời
tôi được có người cần đến. Tôi không thể vào một căn phòng mà không có
một niềm tin chắc là anh đoán được ngay sự có mặt của tôi. Tôi hiểu tất cả
tuy nhiên tôi không cho đó là tình yêu, mà chỉ coi là tình cảm sâu xa giữa
hai chúng tôi. Chúng tôi cùng nhau ở trong phòng nhạc hàng giờ, và khi
cặp mắt anh nhìn vào tôi, tôi cảm thấy sự tiếp xúc. Và tôi không nghĩ đến
tình yêu. Tôi không đẹp và cũng sắp hết xuân rồi. Còn anh ấy đẹp biết bao!
Trẻ biết bao! Một thiên thần trẻ mà sự có mặt sưởi ấm trái tim tôi… Đó là
những ngày sau buổi hòa nhạc đối với tôi. Còn anh ấy, sau khi nghe tôi hát
bài Chuỗi tràng hạt, anh ấy nói với tôi rằng cho đến nay mới chỉ thấy ở tôi
người bạn tốt, nhưng cứ như là một tấm màn bị xé ra để lộ cho anh ấy thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.