CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 112

Nỗi niềm dè dặt, lạnh lùng trong niềm tin chắc của tôi tan đi trước dòng
nhiệt huyết của Đan. Tôi chỉ còn nhận thức được một điều: tình yêu của
anh ấy là của tôi, là của tôi. Tôi không còn giải thích thế nào được nữa,
Đêrych ạ, tôi không hiểu nó xảy ra như thế nào, nhưng bỗng nhiên anh ấy
quỳ xuống dưới chân tôi, tỳ đầu vào ngực tôi, tay anh ấy ôm lấy người tôi.
Và chúng tôi cứ như vậy một lúc lâu, rồi anh ngẩng đầu lên nói với tôi. Đan
chỉ nói có hai câu thôi, hai câu đó trả lại cho tôi năng lực của tôi. Đan đề
nghị tôi “là vợ” anh ấy.

Jên ngừng lại, chờ đợi sự ngạc nhiên của Đêrych, nhưng chẳng thấy gì

cả, anh chỉ nói:

- Anh ấy còn có thể đòi hỏi gì khác? Thế còn chị?

- Tôi đứng lên,vì tôi biết là chừng nào anh ấy còn quỳ ở đó, anh ấy còn

làm chủ được tinh thần và thể xác tôi. Linh tính báo trước cho tôi rằng một
cuộc hôn nhân cần phải có sự đồng ý của lý trí.

- A, Jên! Chị đã thấm nhuần một chân lý vĩ đại!

- Có thể. Nhưng tôi đã phải trả một cái giá đắt. Tôi đẩy Đan ra và nói với

anh ấy là tôi phải có 12 tiếng để suy nghĩ. Anh ấy rất tin tưởng, tin chắc vào
tôi, tin chắc vào bản thân mình, nên đồng ý ngay. Theo đề nghị của tôi, anh
ấy từ biệt tôi ngay. Tôi hứa là sẽ gặp anh ấy trong nhà thờ làng: 11 giờ trưa
hôm sau anh phải đến đấy để thử đàn organ. Chúng tôi biết là chúng tôi sẽ
chỉ có một mình. Tôi đến. Đan cho người phụ nghỉ và gọi tôi đến chỗ cái
bục của dàn đồng ca. Lòng tin ở hạnh phúc sáng ngời trong cặp mắt anh
mặc dù anh cố nén. Anh không lại gần tôi trong lúc chờ đợi câu trả lời của
tôi. Đó là lời từ chối dứt khoát dựa trên một lý do mà anh ấy không thể cãi
được. Anh ấy liền quay đi, rời khỏi Nhà thờ và từ đó tôi không gặp lại anh
ấy nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.