CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 118

cho cá nhân của mình chỉ là một cảnh nô lệ đáng buồn. Tôi tự hiểu, tôi đã
tự đầy đọa thân mình, cả anh ấy nữa, vào một cuộc sống trong bãi sa mạc.
Tôi đã hỏi cặp mắt của Quái Thần, cặp mắt bình thản và sâu sắc biết được
cả trong tương lai. Tôi thấy như chúng nói với tôi: “Yêu là sống.” Buổi tối
hôm đó tôi đã quyết định ngưng cuộc hành trình và trở về ngay nước nhà,
đến tìm Đan và đề nghị xóa bỏ quá khứ kể từ ngày gặp nhau ở Shenstone.
Mười phút sau khi đã quyết định như thế, tôi được tin Đan bị nạn…

Bác sĩ một tay che mặt khẽ nói:

- Bánh xe thời gian cứ tiến lên mãi, không bao giờ lùi lại đằng sau,

không bao giờ! Tôi biết mọi nguyên tắc đều có ngoại lệ, chị đã nhận ra sai
lầm của mình trước khi biết Đan bị nạn không thể chữa được.

- Tôi không thấy rõ là tôi có sai lầm hay không, nhưng có điều chắc chắn

là tôi không có Đan, và tôi sẵn sàng chịu thử thách tất cả để tìm thấy anh
ấy, và bây giờ những nỗi đau khổ của người bạn tội nghiệp của tôi sẽ đơn
giản hóa vấn đề giữa chúng tôi.

Bác sĩ dướn lông mày lên hỏi:

- Đơn giản hóa? Jên có thể cho tôi biết Jên định làm gì không?

- Tôi định làm gì à? Lẽ tất nhiên tôi sẽ đến thẳng với Đan. Tôi chỉ muốn

được anh khuyên tôi phương pháp tốt nhất để báo trước cho anh ấy biết tôi
sẽ đến, và anh bảo đảm cho tôi là Đan có đủ sức chịu đựng một cơn cảm
xúc. Tôi cũng không muốn bị các bác sĩ và y tá bắt buộc phải xa Đan. Chỗ
của tôi là bên cạnh Đan, đời tôi không còn gì mong hơn. Nhưng những
người chăm sóc bệnh nhân có thể gây ra những phiền phức vô ích. Một bức
điện của anh có thể san bằng tất cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.