CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 132

Ông bác sĩ ngừng lại đột ngột, rồi nhanh như chớp, ông quay lại và tung

ra một câu hỏi:

- Ông ấy có phải là nhạc sĩ nữa không nhỉ?

Nhưng Jên đã cảnh giác, chị bình tĩnh trả lời:

- Thưa bác sĩ, ông Đêrych chưa cho tôi biết điều này. Tôi không được rõ

ông Đan có phải là nhạc sĩ không.

- A, tốt!... Cô phải có trách nhiệm phát hiện điểm đó. Về vấn đề ấy cô có

biết chơi dương cầm không?

- Một chút thôi ạ!

- A! Thế có lẽ cô cũng biết hát một chút nữa chứ?

- Vâng ạ!

- Nếu vậy thì, thưa cô thân mến, tôi ra lệnh không được chơi đàn một

chút, cũng như không được hát một chút trước mặt ông Đan. Chúng ta,
những người trông nhìn được, chúng ta có thể chịu đựng được những người
chơi ít, biểu diễn sự ít biết của họ, vì chúng ta có thể nhìn ra xung quanh và
nghĩ đến cái khác, nhưng một người mù có tâm hồn nghệ sĩ sẽ có thể phát
điên lên nếu gặp một cảnh ngộ như vậy. Đừng có mà liều. Tôi rất lấy làm
tiếc phải tỏ vẻ thiếu lịch sự, nhưng lợi ích của bệnh nhân phải để lên trên
hết.

Jên mỉm cười. Cái ông xứ Êcốt ấy đã bắt đầu làm cho chị thấy vui vui.

Chị đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.