CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 181

Đan nghiêng người về phía trước nắm chặt lấy tay ghế. Giọng nói bình

tĩnh và bảo đảm ấy gợi lên trong anh những nghi ngờ về cách thức anh đã
quan niệm. Đầu tiên anh nhớ lại cách đây ba năm, từ khi anh bước chân ra
khỏi Nhà Thờ Shenstone. Bác sĩ trông thấy anh tái mét như một xác chết,
những giọt mồ hôi lóng lánh trên trán anh, anh rên rỉ:

- Ôi, Đêrych! Tôi mù. Hãy khoan dung độ lượng. Tất cả đều có ý nghĩa

biết bao đối với tôi trong cảnh tối tăm này!

Bác sĩ suy nghĩ. Nếu những y tá và học trò của anh trông thấy nét mặt

anh lúc này, họ sẽ cho là anh đang thực hiện một ca mổ tế nhị và nguy
hiểm, chỉ trệch dao mổ một chút là gây tử vong cho bệnh nhân. Họ nghĩ
đúng vì tương lai của hai người đang run rẩy trên cán cân, phụ thuộc vào
bàn tay khéo léo và cả quyết của bác sĩ ngoại khoa. Bộ mặt hốt hoảng kia
với những giọt mồ hôi ấy, tiếng kêu thảm thiết ấy: "tôi mù" không được bác
sĩ dự kiến trước. Đó là cảnh ngộ của bạn anh, anh không thể không xúc
động. Nhưng nghĩ đến người bạn gái trên kia với cặp mắt bịt chặt, giơ hai
bàn tay van nài ra với anh, anh cảm thấy gân cốt cứng cáp hẳn lên. Anh từ
tốn nói:

- Anh có thể mù quáng, nhưng theo tôi, anh không thể là một thằng

ngốc!

- Anh bảo sao?... phải chăng... tôi đã là một thằng ngốc?

- Làm sao mà tôi có thể xét đoán được? Anh hãy kể thật rõ cho tôi nghe

sự việc theo quan điểm của anh? Anh hãy kể thật rõ cho tôi nghe sự việc
theo quan điểm của anh, tôi sẽ cho anh biết ý kiến của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.