CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 182

Giọng nói của Đêrych bình tĩnh, giản dị, có tác dụng làm yên lòng Đan,

đồng thời cho anh một cảm giác an tâm. Đan nằm ngửa ra trên ghế, luồn
tay vào túi áo trong của anh và mân mê một bức thư trong đó. Anh có dám
không? Anh có nên nói hết nỗi thống khổ của anh cho một người bạn mà
anh có thể tin được, để anh có được một nguồn an ủi, đồng thời tránh được
nguy cơ để lộ tung tích Jên với một người rất quen biết chị hay không?

Bác sĩ im lặng chờ đợi. Thế rồi một lúc sau Đan nói:

- Anh Đêrych, anh đã có lòng tốt gợi ý cho tôi. Được tâm sự với anh tôi

thấy nhẹ cả người. Anh có đồng ý hứa với tôi là sẽ không tìm cách đoán
biết tung tích người phụ nữ mà tôi sắp nói ra đây với anh không?

- Bạn thân mến! - Bác sĩ nói với một giọng làm Đan an tâm thêm. - Tôi

không bao giờ đoán biết bí mật của ai cả. Nếu tôi đã biết trước bí mật đó rồi
thì tôi chả cần phải đoán làm gì. Nếu tôi chưa biết mà chủ nhân của chúng
muốn giấu tôi, tôi nghĩ rằng ăn cắp một túi tiền và đoán biết bí mật của
người khác cũng giống nhau.

- Cảm ơn anh! Cá nhân tôi, tôi không muốn giấu anh điều gì, nhưng tôi

có nhiệm vụ không được để lộ tên Nàng.

- Tất nhiên là như thế! Anh cứ nói đi, tôi không ngắt quãng đâu.

- Tôi sẽ cố gắng nói ngắn và gọn. Tôi biết Nàng đã từ nhiều năm. Tôi

gặp Nàng bất cứ ở đâu người ta có thể gặp nhau. Tôi lúc nào cũng có cảm
tình với Nàng. Nàng là một người bạn, bạn chân chính của tôi và của nhiều
người khác, nhưng không bao giờ người ta nghĩ đến việc phối hợp ý nghĩa
về tình yêu với Nàng mà không thể nói được vì sao. Thật khó mà tả được...
Nàng là... là...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.