CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 187

24

Buổi sáng chủ nhật đẹp đẽ hôm ấy, Jên và bác sĩ Đêrych leo lên con

đường ngoằn nghèo từ sân dẫn đến rừng thông. Hai thân cây ngã xuống
nằm giữa trời trước một phong cảnh đẹp được dùng làm ghế cho đôi bạn.
Bác sĩ vừa kể cho Jên nghe về cuộc nói chuyện hôm trước.

- Tại sao anh không cho ý kiến của anh? - Jên phản kháng.

- Tôi không phát biểu ý kiến cũng như không giải thích gì cả. Tôi để anh

ấy cứ tin như anh ấy đã tin, vì đấy là cách duy nhất để giữ chị ở đỉnh cao
mà anh ấy đã nâng chị lên. Không phải tôi làm để chị phải ngã xuống.

- Tôi sẽ ngã vào tay anh ấy! - Jên mạnh dạn nói. - Tôi muốn ở đấy hơn là

ở đỉnh cao.

- Chị cho phép tôi được nói: Tốt hơn hết là chị nên ngã vào chuyến tàu

thứ nhất về Luân Đôn... Hình như tôi thấy chị ở đấy rồi.

- Ôi Đêrych! - Jên vừa than thở vừa luồn bàn tay vào dưới cánh tay bác

sĩ và tỳ cặp mắt bịt vải vào tay áo anh. - Hôm nay anh làm sao thế? Anh ác
với tôi lắm. Anh đã hành hạ và nhắc lại với tôi những câu nói của Đan, và
bây giờ lẽ ra phải an ủi tôi thì anh lại cho là tôi sai trái. Anh làm tôi bối rối
quá.

- Tôi cho là sai, đúng thế! Nhưng tôi không để chị phải bối rối. Tôi bảo

đảm với chị buổi tối hôm qua không phải là một trò đùa. Tôi đã từng được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.