CHUỖI TRÀNG HẠT - Trang 189

- Trong rừng thì lúc nào mà chẳng nghe thấy tiếng chân bước!

Tuy nói thế, bác sĩ cũng im lặng và lắng tai nghe. Jên khẽ nói:

- Đó là tiếng chân bước của Đan. Anh Đêrych thử nhìn xem, từ chỗ này

ta có thể nhìn thấy tận cuối đường.

Đêrych tiến lên vài bước rồi trở lại nói với lên:

- Đúng đấy! Chúng ta gặp vận may rồi, Đan đang đi lên cùng Simxân.

Vài phút nữa họ sẽ lên tới đây.

- Anh Đêrych ạ! Đúng hơn là Định Mệnh cứ theo đuổi tôi mãi.

Và bàn tay của Jên đưa nhanh lên băng vải bịt mắt, Đêrych kịp thời ngăn

lại không để chị tháo, anh nói:

- Chớ nên làm thế! Đừng làm hỏng việc vào giây phút cuối cùng. Tôi có

khả năng giữ cho hai người mù đứng cạnh nhau mà không hay biết gì cả.
Hãy tin ở tôi và cố gắng giữ im lặng. Làm sao mà chị không hiểu lý do tôi
nói khi câu "ta gặp vận may rồi?" Đan đến đây để hỏi ý kiến tôi về những
điều mà anh đã tâm sự với tôi. Chị sẽ nghe. Đó là một việc tiết kiệm thời
gian cho tôi, và chị sẽ được chứng kiến cách thức anh ấy chấp nhận ý kiến
của tôi. Bây giờ thì chớ có động đậy, vì nếu chị động đậy, tôi buộc phải nói
chị là một con sóc và ném những quả thông vào chị.

Bác sĩ đi đến chỗ đường rẽ, Jên ở lại trong đêm tối của chị.

- Anh Đan đấy à? - Bác sĩ hỏi. - Chúng ta có thể thôi không cần đến

Simxân nữa, anh hãy nắm lấy cánh tay tôi đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.