CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 101

Tôi khép mí mắt chặt hơn. Một lần nữa, tôi có thể ngửi thấy mùi thuốc

khử trùng của bệnh viện, cảm thấy cái vỏ gối xa lạ được hồ cứng đặt bên
dưới má mình. Từ hành lang bên ngoài, giọng Frank vọng vào, nghẹn ngào
bởi cơn thịnh nộ bị kìm nén.

“Ý ông là gì cơ, không ép cô ấy? Không ép cô ấy ư? Vợ tôi biến mất

gần ba năm trời, và rồi quay trở lại trong tình trạng bẩn thỉu, nhếch nhác, bị
lạm dụng và có thai, vì Chúa, thế mà tôi không được hỏi han gì cả ư?”

Tiếng bác sĩ rì rầm xoa dịu. Tôi nghe được lõm bõm vài từ “ảo giác”

và “sang chấn tâm lý”, rồi “chuyện đó để sau, ông bạn - chỉ một lát thôi”, là
giọng của Frank, vẫn đang tranh cãi và cắt ngang, nhẹ nhàng nhưng kiên
quyết làm âm thanh ồn ào ngoài hành lang chìm xuống. Giọng nói quá đỗi
quen thuộc ấy một lần nữa làm dấy lên cơn bão đau thương, phẫn nộ và
kinh hãi trong tôi.

Tôi cuộn người như một quả bóng trong tư thế phòng bị, siết chặt

chiếc gối vào lồng ngực và cắn nó mạnh đến mức vỏ gối bằng cotton rách
ra và những chiếc lông vũ mềm mại như lụa bị nghiến nát giữa hai hàm
răng mình.

Lúc này tôi cũng đang nghiến chặt hai hàm răng, làm hỏng một mối

hàn răng mới. Tôi dừng lại, mở choàng mắt.

“Nghe này,” tôi nói, tỏ ra lý trí hết mức. “Ta lấy làm tiếc, ta biết nó

nghe kỳ quái đến mức nào. Nhưng đó là sự thật và ta không thể làm khác
được.”

Mấy câu nói ấy chẳng trấn an được Brianna, con bé nép sát Roger

hơn. Bản thân Roger cũng đã mất đi vẻ điềm tĩnh, mặc dù cậu ta vẫn đang
bày ra những dấu hiệu cho thấy một sự hứng thú thận trọng. Liệu cậu ta có
thật sự đủ trí tưởng tượng để lĩnh hội được sự thật này?

Tôi nhen nhóm hy vọng từ biểu cảm của cậu ta và thả lỏng hai nắm

tay siết chặt.

“Đó là do mấy tảng đá chết tiệt,” tôi nói. “Cháu biết cái vòng tròn đá

trên ngọn đồi tiên ở phía tây chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.