“Cứ cho rằng,” tôi nói, “ông Jared này là một người nhà Fraser đi nữa,
và họ có vẻ an toàn hơn đôi chút so với những người họ hàng MacKenzie
của anh. Nhưng trước đây anh đã bao giờ thực sự gặp ông ta chưa?”
“Anh đã sống cùng với ông ấy một thời gian khi anh mười tám tuổi,”
anh kể với tôi, nhỏ giọt sáp nến lên bức thư hồi âm và ấn chiếc nhẫn cưới
của cha anh lên chỗ sáp nhão màu xám xanh đó. Một viên ruby nhỏ mài
tròn, mặt trên của nó được khắc tôn chỉ của gia tộc Fraser, Je suis prest. Tôi
sẵn sàng.
“Ông ấy đã cho anh ở cùng khi anh đến Paris để hoàn thành việc học
hành và tiếp thu được đôi chút kiến thức về thế giới. Ông ấy là một người
bạn tốt của cha anh và đã rất tử tế với anh. Không người nào biết rõ về xã
hội Paris hơn người đàn ông bán đồ uống cho nó,” anh nói thêm, tách chiếc
nhẫn ra khỏi dấu xi đã cứng lại. “Anh muốn nói chuyện với Jared trước khi
tiến vào triều đình của Louis bên cạnh Charles Stuart; anh muốn cảm thấy
chắc chắn rằng mình còn có cơ hội để đi ra khỏi nơi đó,” anh nhàn nhạt nói
nốt.
“Tại sao? Anh nghĩ sẽ có rắc rối ư?” Tôi hỏi. “Bất cứ sự trợ giúp nào
Điện hạ có thể yêu cầu” dường như là một phạm vi khá rộng.
Anh mỉm cười trước vẻ lo âu của tôi.
“Không, anh không nghĩ có bất kỳ khó khăn nào. Nhưng Kinh Thánh
nói gì nhỉ, Sassenach? “Đừng đặt niềm tin của ngươi vào các vị hoàng
tử”?” Anh nhổm người hôn thật nhanh lên trán tôi, đút chiếc nhẫn trở vào
túi da của mình. “Anh là ai mà lại phớt lờ lời dạy của Chúa, hử?”
•••
Tôi dành buổi chiều hôm đó để đọc một cuốn sách về thảo dược mà
người bạn tu sĩ Ambrose của tôi đã ấn cho tôi như một món quà chia tay,
sau đó dùng kim chỉ sửa chữa lại nó. Cả hai chúng tôi đều không có nhiều