CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 133

Đôi con mắt tôi đang nhìn kia từ từ mở hẳn ra, rồi trừng mắt hiểm ác.

Tôi thả bàn tay xuống, cười một cách quyến rũ với anh.

“Buổi sáng tốt lành.”

“Cái đó, Sassenach ạ, hoàn toàn là vấn đề có thể gây tranh cãi đấy,”

anh nói, rồi lại nhắm cả hai mắt lại.

“Anh có biết mình nặng bao nhiêu không hả?” Tôi hỏi với vẻ sẵn sàng

tranh luận.

“Không.”

Câu trả lời ngay tắp lự cho thấy anh không chỉ không biết, mà còn

không buồn quan tâm, nhưng tôi vẫn khăng khăng.

“Ước chừng gần một tạ đấy. Nặng ngang một con lợn lòi đực cỡ lớn.

Không may là em không có thanh đòn nào để treo ngược anh lên trên một
mũi giáo và mang anh về nhà để làm thịt hun khói.”

Một mắt lại mở ra, nhìn tôi chăm chú, sau đó nhìn nền đá lát trước lò

sưởi tít phía bên kia phòng. Khóe miệng anh nhếch lên trong một nụ cười
bất đắc dĩ.

“Làm thế nào em đưa anh lên giường được?”

“Em không làm được. Em không thể làm anh nhúc nhích được, nên

chỉ đắp cho anh tấm chăn và để anh nằm trên nền đá trước lò sưởi thôi. Anh
tỉnh dậy và tự bò lên, chắc là vào lúc nửa đêm.”

Anh có vẻ ngạc nhiên, lại mở nốt mắt bên kia.

“Anh ư?”

Tôi gật đầu, cố vuốt lọn tóc lộn xộn bên vành tai trái của anh.

“Ồ, đúng thế. Rất chuyên tâm, chính là anh đó.”

“Chuyên tâm?” Anh cau mày, ngẫm nghĩ, duỗi người, vươn hai cánh

tay qua đầu. Sau đó anh có vẻ giật mình kinh ngạc.

“Không. Anh không thể làm thế.”

“Có đấy, anh có thể. Hai lần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.