CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 154

đung đưa hạ xuống từ cần cẩu đặt trên boong sau, được cẩn thận dỡ xuống,
chai nọ san sát chai kia, và được đặt vào những chiếc xe kéo tay để chớ tới
nhà kho.

“Tôi không muốn làm ông cụt hứng,” tôi nói, có hơi rụt rè, “nhưng có

phải ông nói rằng lô hàng của ông và lô hàng của St. Germain đến từ cùng
một nơi?”

“Phải, đúng thế!” Jared đi tới đứng cạnh tôi, nheo mắt nhìn quá trình

bốc dỡ bên dưới. “Noval làm ra thứ hàng thượng hạng trên toàn Tây Ban
Nha và Bồ Đào Nha; tôi vốn muốn lấy tất cả số rượu nhưng không đủ vốn.
Sao thế?”

“Chỉ là nếu những con thuyền cùng đến từ một bến cảng, vậy thì có

khả năng một số thủy thủ của ông cũng mắc bệnh đậu mùa,” tôi nói.

Ý nghĩ này làm hai gò má ửng hồng vì rượu của Jared tái nhợt đi, ông

ta với tay lấy cốc rượu để uống một ngụm lớn hòng lấy lại tinh thần.

“Chúa ơi, cái ý nghĩ gì thế!” Ông ta thốt lên, hổn hển thở khi đặt cốc

xuống. “Nhưng tôi nghĩ sẽ ổn thôi,” ông ta nói, tự trấn an. “Hàng đã bốc dỡ
được một nửa rồi. Nhưng dù sao tốt hơn hết là tôi nên nói chuyện với
thuyền trưởng,” ông ta cau mày, nói thêm. “Tôi sẽ bảo ông ta trả lương cho
đám thủy thủ ngay khi dỡ hàng xong - và nếu có ai trông có vẻ bị ốm, họ có
thể cầm tiền công và rời đi ngay lập tức.” Ông ta quay người lại một cách
quả quyết và lao bắn ra khỏi phòng, dừng lại ở cửa vừa đủ lâu để ngoái đầu
lại nói: “Cứ gọi bữa tối đi nhé!” Sau đó, ông ta biến mất xuống lầu với
tiếng ồn ào huyên náo như của một bầy voi nhỏ.

Tôi quay sang Jamie, anh đang sửng sốt nhìn chằm chằm vào cốc rượu

vang chưa uống của mình.

“Ông ta không nên làm thế!” Tôi thảng thốt kêu lên. “Nếu ông ta có

thủy thủ bị bệnh đậu mùa trên thuyền thật thì rất có thể sẽ khiến căn bệnh
lây lan ra cả thành phố bằng việc để các thủy thủ lên bờ.”

Jamie chậm chạp gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.