rơi xuống. Đám cháy lan ra quá nhanh nên người ta không kịp xem hết quá
trình của nó; mọi thứ dường như bốc cháy cùng một lúc.
“Giờ thì,” Jared đột nhiên nói. “Xuống lầu thôi. Khoang thuyền sẽ bắt
lửa trong vòng một phút nữa, đó là thời điểm tốt nhất để chúng ta đi ra. Sẽ
không ai để ý đến chúng ta.”
Ông ta nói đúng; khi chúng tôi thận trọng lẻn ra khỏi quán rượu, hai
người đàn ông xuất hiện bên cạnh Jared - đó là các thủy thủ của ông ta,
được trang bị súng lục và mũi tách tao để xoắn chập
khác để ý đến sự xuất hiện của chúng tôi. Mọi người đều hướng về phía
bến đậu nơi tầng trên của con thuyền Patagonia lúc này đã trông y như một
bộ xương đen bên trong cơ thể bị ngọn lửa rì rầm thiêu cháy. Một loạt tiếng
nổ lổp bốp liên tiếp vang lên như tiếng súng máy, rồi một vụ nổ dữ dội
bùng lên từ trung tâm của con thuyền làm bắn tung tóe những tia lửa và gỗ
cháy.
“Đi thôi!” Jamie nắm chắc cánh tay tôi, tôi không hề phản đối. Bám
theo sau Jared, được các thủy thủ bảo vệ, chúng tôi lẻn ra khỏi bến cảng,
lén lút như thể chúng tôi đã châm lửa đốt con thuyền.