CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 267

“À, cái đó, cũng đúng.” Tôi búng mấy ngón tay gạt ý tưởng đó sang

một bên. “Em là một y tá, Jamie ạ. Một thầy thuốc. Anh có lý do để biết rõ
điều đó mà.”

Anh đỏ mặt tía tai. “Ừ, anh biết. Và bởi vì em đã khâu vết thương cho

anh nên anh phải nghĩ em đi chăm sóc cho bọn ăn xin và đĩ điếm cũng là
đúng đắn à? Sassenach, em có biết loại người nào được nhà thương Des
Anges đó đón vào không?” Anh nhìn tôi với vẻ khẩn nài, như thể mong chờ
lý trí của tôi quay trở lại.

“Có gì khác nhau đâu?”

Anh điên cuồng nhìn xung quanh phòng, cầu xin bức chân dung phía

trên mặt lò sưởi làm chứng cho sự vô lý quá đáng của tôi.

“Em có thể bị lây một căn bệnh bẩn thỉu nào đó, ôi vì Chúa! Em

không quan tâm đến con của mình sao, cho dù em không buồn quan tâm
đến anh đi nữa?”

Đến lúc này thì chẳng cần lý lẽ gì nữa.

“Dĩ nhiên là có chứ! Anh nghĩ em là loại người khinh suất, không có

trách nhiệm nào sao?”

“Là loại bỏ rơi chồng để chạy đi chơi trò hớt váng trong rãnh nước!”

Anh bật lại. “Bởi vì em đã hỏi.” Anh luồn bàn tay to vào mái tóc mình và
làm cho nó xù lên như một cái mũ miện.

“Bỏ rơi anh? Từ khi nào việc thực sự làm một điều gì đó thay vì ngồi

mốc meo trong phòng khách nhà d’Arbanville, ngắm Louise de Rohan tự
nhồi nhét bản thân bằng bột nhão, lắng nghe những bài thơ dở tệ và âm
nhạc còn tệ hơn lại là bỏ rơi anh hả? Em muốn là người có ích!”

“Công việc chăm lo gia đình của em không có ích sao? Việc kết hôn

với anh không phải là có ích à?” Cái túm tóc buộc của anh tuột ra dưới cơn
căng thẳng, mớ tóc dày bị giũ tung ra giống như một vầng hào quang rực
lửa. Anh trừng mắt nhìn xuống tôi y như một thiên thần báo thù.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.