CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 291

Anh nhướng một bên lông mày, cười cười nhìn tôi nằm ườn ra trên

ghế dài.

“Ồ, em đã hưởng thụ hết mình đúng không?”

“Ồ, Jamie, thật tuyệt vời khi một lần nữa lại được là người có ích! Em

lau sàn nhà, em bón cháo cho người ốm và khi xơ Angelique không nhìn
thấy, em xoay xở để thay một vài chiếc váy dơ bẩn và trích một cái áp-xe.”

“Ồ, tốt,” anh nói. “Em có nhớ để ăn không đấy, giữa tất cả những công

việc phù phiếm ấy?”

“À, không, cũng bình thường thôi, em đã không nhớ,” tôi nói vẻ hối

lỗi. “Mặt khác, em cũng quên cả ốm mệt.” Như thể nhớ ra chuyện lơ là
nhiệm vụ, dạ dày của tôi đột nhiên nôn nao. Tôi ấn nắm tay vào dưới
xương ức. “Có lẽ em nên ăn thứ gì đó.”

“Em nên làm thế,” anh đồng ý, dứt khoát với tay lấy cái chuông.

Anh ngắm nhìn trong khi tôi nghe lời ngồi xuống, vừa ăn bánh pho

mát vừa miêu tả nhà thương Des Anges và những người ở trong đó một
cách chi tiết giữa mỗi lần nhai nuốt.

“Trong một vài khu, bệnh nhân rất đông - có khi hai, ba người nằm

chung một giường, thật khủng khiếp, nhưng - anh không muốn ăn một chút
à?” Tôi ngừng lại, hỏi. “Nó rất ngon.”

Anh nhìn mẩu bánh ngọt tôi đang chìa ra.

“Nếu em nghĩ anh có thể tiếp tục nghe em kể về những cái móng chân

thối hoại mà vẫn nuốt được miếng bánh xuống dạ dày thì em nghĩ sai rồi
đấy.”

Tôi muộn màng nhận ra vẻ xanh xao tái nhợt trên má và cánh mũi hơi

nhăn lại của anh. Tôi rót một cốc rượu vang và đưa nó cho anh trước khi
cầm lại đĩa đồ ăn của mình.

“Còn ngày hôm nay của anh thế nào, anh yêu?” Tôi từ tốn hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.