CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 306

“Vậy anh đã làm gì?” Tôi hỏi. Fergus, vẫn phớt lờ cuộc trò chuyện,

đang khéo léo nhét vào túi nó những chiếc bánh ngọt, thỉnh thoảng lại dừng
lại để cắn vội cắn vàng một miếng. Jamie bắt gặp ánh nhìn của tôi hướng
về phía cậu nhóc, bèn nhún vai.

“Thằng bé không có thói quen ăn uống bình thường,” anh nói. “Mặc

nó đi!”

“Được rồi,” tôi nói. “Nhưng tiếp đi - anh đã làm gì?”

“Mua xúc xích,” anh đáp nhanh gọn.

Chính xác là một cái xúc xích Dunedin. Được làm từ thịt vịt ướp cay,

giăm bông và thịt thú rừng, luộc lên, nhồi ruột và phơi khô ngoài nắng, một
cái xúc xích Dunedin dài gần nửa mét và cứng như gỗ sồi.

“Anh không thể bước ra với thanh kiếm tuốt trần,” Jamie giải thích,

“nhưng anh không thích ý nghĩ bước ngang qua gã đó trong cái hẻm ấy mà
chỉ có tay không chắp sau lưng.”

Mang một cái xúc xích Dunedin trong tư thế chuẩn bị khám súng, mắt

thì luôn quét qua đám đông đi ngang, Jamie đã đi dọc con hẻm, tiến về phía
gã canh gác ở đầu lối ra.

Gã đàn ông này đón ánh mắt trừng trừng của anh với vẻ khá bình tĩnh,

không có dấu hiệu ác ý nào. Jamie có thể đã nghĩ rằng linh cảm ban đầu
của mình là nhầm lẫn và không nhìn vào mắt gã đứng canh đó trong một
thoáng khi đi qua hắn. Nhưng tuân theo những bản năng đã giữ cho anh
sống sót cho tới ngày nay, anh nhào tới, quật ngã, gí mặt gã xuống mặt
đường rải sỏi bẩn thiu.

Đám đông tan tác trước mặt anh cùng với những tiếng kêu thét chói

tai, anh xoay lại và trông thấy con dao đã được phi ra nhưng không trúng
anh, đang ghim vào cái quầy bán ruy băng và rung lên bần bật.

“Nếu trước đó anh có hơi nghi ngờ việc mình là mục tiêu mà chúng

muốn nhắm tới thì bấy giờ anh không phải băn khoăn lâu hơn nữa,” anh nói
cộc lốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.