CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 314

là có thiên hướng theo chủ nghĩa lãng mạn; có lẽ anh ta có thể bị thuyết
phục để nhìn vấn đề này như là một hoàn cảnh bất lợi tạm thời đối với
những quý tộc lưu vong. Hiển nhiên, tôi sẽ cần đến sự giúp đỡ của Jamie
nữa. Tôi nhăn nhó khi nghĩ đến những gì anh có thể nói về chuyện nhờ vả
này.

“À…” Louise đang dao động, muốn được thuyết phục một cách tuyệt

vọng. Tôi đã có một thoáng thương xót cho Jules, Hoàng thân de Rohan,
nhưng hình ảnh một người hầu gái trẻ, chết dần chết mòn trong đau đớn
máu me trên một cái cáng ở hành lang đá của nhà thương Des Anges hiển
hiện trong tâm trí tôi một cách tàn nhẫn.

Mặt trời đã sắp lặn khi tôi rời khỏi nhà Rohan, lê bước về nhà. Louise,

đang run rẩy vì lo lắng hồi hộp, ở trên gác trong khuê phòng của mình, cô
hầu gái đang làm tóc và giúp cô ấy diện bộ váy táo bạo nhất trước khi
xuống ăn tối riêng cùng với chồng cô ấy. Tôi cảm thấy kiệt sức và hy vọng
Jamie không mang theo ai về nhà ăn tối; tôi cũng có thể tranh thủ một sự
riêng tư như thế.

Anh không mang khách về; khi tôi bước vào thư phòng, anh đang ngồi

bên bàn làm việc, miệt mài với ba, bốn tờ giấy viết dày rịt chữ.

“Em có nghĩ “thương nhân buôn bán lông thú” có thể là Louis của

nước Pháp, hay ông Bộ trưởng Duverney của ông ta không?” Anh hỏi mà
không ngẩng đầu lên.

“Tốt, cảm ơn anh, anh yêu, anh thì sao?” Tôi nói.

“Ổn cả,” anh lơ đãng đáp. Những vạt tóc bò liếm trên đỉnh đầu anh

đang chĩa ngược lên; trong khi tôi quan sát, anh xoa đầu thật mạnh, cau
mày nhìn xuống tờ giấy kia.

“Anh chắc chắn “tay thợ may từ Vendôme” phải là ông Geyer,” anh

nói, lướt ngón tay theo những dòng chữ trên lá thư, “và “người bạn chung
của chúng ta” - có lẽ là Bá tước Mar, hoặc có khả năng là đặc phái viên của
Giáo hoàng. Anh nghĩ là ngài Bá tước, từ phần còn lại, nhưng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.