CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 315

“Thứ đó là cái quái gì thế?” Tôi ngó qua vai anh, và thở gấp khi trông

thấy chữ ký ở cuối lá thư. James Stuart, nhờ hồng ân của Chúa, Vua của
Anh và Scotland.

“Chết tiệt! Vậy là nó đã làm việc rồi!” Quay ngoắt lại, tôi phát hiện

Fergus ngồi chồm hỗm trên một cái ghế đẩu trước lò sưởi, mải miết nhét
những cái bánh ngọt vào miệng. “Cậu nhóc ngoan,” tôi nói, mỉm cười với
nó. Thằng bé nhe răng cười đáp lại tôi, hai má phồng lên y như một chú sóc
chuột ăn bánh tạc hạt dẻ.

“Chúng ta lấy được nó từ người đưa tin của Giáo hoàng,” Jamie giải

thích, nhận ra tôi đang đứng đằng sau. “Fergus đã lấy nó từ túi xách của
hắn ta trong khi hắn ta đang ăn tối ở một quán rượu. Hắn ta sẽ nghỉ đêm ở
đó, vậy nên chúng ta sẽ phải đặt thư này trở về chỗ cũ trước sáng mai.
Không có gì khó khăn chứ, Fergus?”

Cậu bé nuốt miếng bánh trong miệng và lắc đầu. “Không, thưa ngài.

Ông ta ngủ một mình vì tin là người cùng giường cũng có thể ăn trộm
những thứ trong túi của ông ta.” Nó cười nhe nhởn nhạo báng điều này. “Ô
cửa sổ thứ hai nằm bên trái ở ngay phía trên tàu ngựa.” Thằng bé phe phẩy
bàn tay duyên dáng, những ngón tay khéo léo, cáu bẩn lại với lấy một
miếng bánh khác. “Không có chuyện gì đâu, thưa ngài!”

Tôi bỗng như trông thấy cảnh bàn tay thon dài đó bị đặt trên một khối

gỗ, với lưỡi dao của đao phủ giơ lên phía trên cổ tay. Tôi nuốt vào, cố nén
xuống cảm giác nôn nao đột nhiên xuất hiện trong dạ dày. Fergus đeo một
chiếc mề đay nhỏ bằng đồng xanh trên một sợi dây treo ở cổ; hình của
Thánh Dismas, tôi hy vọng thế.

“À mà,” tôi lên tiếng, hít vào thật sâu để ổn định lại, “chuyện về

những thương nhân buôn bán lông thú là thế nào vậy?”

•••

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.