CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 329

Ông ta vươn người đứng thẳng hết mức cái chiều cao lóng ngóng vụng

về của mình, cúi chào thật sâu với dáng vẻ hết sức nghiêm túc.

“Tôi coi đó là một đặc ân nếu bà cho phép tôi đưa bà về nhà, thưa bà

Fraser!”

“Ồ… tại sao, cảm ơn ông,” tôi nói, thoáng mềm lòng trước vẻ đăm

chiêu của ông ta. “Tôi có một người tháp tùng rồi,” tôi nói, lơ đãng nhìn
quanh sảnh tìm kiếm Fergus, người đã tranh nhiệm vụ tháp tùng từ
Murtagh mỗi khi nó không cần phải đi đánh cắp thứ gì. Thằng bé ở kia,
đang tựa người vào khung cửa, mặt nhăn nhó vẻ sốt ruột. Tôi thắc mắc
không biết nó đã ở đó bao lâu rồi - các xơ không cho phép nó đi vào sảnh
chính hoặc các khu vực bệnh nhân nằm, họ khăng khăng rằng thằng bé phải
chờ tôi ở cạnh cửa.

Ông Forez đưa mắt nhìn người tháp tùng của tôi vẻ hồ nghi, sau đó

quả quyết đỡ lấy khuỷu tay tôi.

“Tôi sẽ đưa bà tới cửa nhà bà, thưa bà,” ông ta tuyên bố. “Khu vực

này của thành phố quá nguy hiểm khi trời tối mà bà lại chỉ có sự bảo vệ của
một đứa trẻ không hơn.”

Tôi có thể thấy Fergus sưng sỉa phẫn nộ khi bị gọi là một đứa trẻ, và

nó gấp gáp để chứng minh rằng mình là một người tháp tùng tuyệt vời bằng
việc thường xuyên săn sóc hướng dẫn tôi đi vào những con phố an toàn
nhất. Ông Forez không quá chú ý vào ai trong hai người chúng tôi, chỉ gật
đầu một cách nhã nhặn với xơ Angelique khi đi theo tôi qua cánh cửa đôi
cao lớn của nhà thương.

Fergus chạy theo tôi sát gót, chọc chọc vào tay áo tôi. “Thưa bà!” Cậu

nhóc thì thào kích động. “Thưa bà! Cháu đã hứa với ông chủ là sẽ đưa bà
về nhà an toàn mỗi ngày, cháu sẽ không để cho bà dính líu với...”

“À, đây rồi! Thưa bà, bà ngồi đây đi; cậu nhóc của bà có thể ngồi chỗ

khác.” Phớt lờ tiếng cự cãi của Fergus, ông Forez nhấc cậu nhóc lên và ném
nó vào một chiếc xe ngựa đang đợi sẵn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.