CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 356

Bản nhạc đó nhẹ nhàng và êm ái, giai điệu bài hát như nhịp sóng vỗ

trở đi trở lại từ giọng kim xuống giọng trầm trên một khuôn nhạc rắc rối
thú vị, nhưng không có áp lực như nhạc của Bach.

“Đó là bản nhạc của xơ ư?” Tôi hỏi, chọn lúc bà ngừng lại, nhấc tay

lên sau đoạn kết của bản nhạc.

Mẹ Hildegarde lắc đầu mà không quay người lại.

“Không. Một người bạn của tôi, Jean Philippe Rameau. Một nhà lý

luận tài ba, nhưng ông ấy không đam mê viết nhạc lắm.”

Tôi chắc hẳn đã mơ màng ngủ, bản nhạc này ru ngủ các giác quan của

tôi, vì tôi đột ngột tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng thì thào của xơ Madeleine
bên tai mình, và nắm tay vững vàng, ấm áp của bà đang đỡ dưới cánh tay
nâng tôi dậy, dẫn tôi đi.

Ngoái nhìn lại, tôi trông thấy tấm lưng rộng trùm kín dưới lớp áo

chùng đen của Mẹ Hildegarde, và bờ vai mạnh mẽ bên dưới chiếc khăn
trùm đầu của bà đang chuyển động khi bà chơi đàn, lúc này bà đã chìm vào
thế giới linh thiêng trong căn phòng nhỏ. Trên ván sàn cạnh chân bà,
Bouton nằm đó, mõm tì lên hai chân trước, thân hình bé nhỏ nằm thẳng
như một mũi com-pa.

•••

“Vậy,” Jamie nói, “nó đi xa hơn là một cuộc trò chuyện - có lẽ thế.”

“Có lẽ ư?” Tôi nhắc lại. “Một lời đề nghị năm mươi nghìn bảng nghe

rõ rành rành ra đấy.” Năm mươi nghìn bảng, theo chuẩn tiền tệ bây giờ là
thu nhập một năm của một đại công tước.

Anh nhướng mày vẻ châm biếm trước bản nhạc viết tay mà tôi mang

về từ chỗ tu viện.

“Phải nhỉ! Một lời mời chào giống như thế khá là an toàn, nó phụ

thuộc vào việc Charles hoặc James có đặt chân lên đất Anh hay không. Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.