sự hứng thú mạnh mẽ với những vấn đề như thế này, nhưng sự hứng thú ấy
cần phải được giấu giếm kĩ vì sợ nhà thờ trừng phạt.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, Raymond cười lớn. Những ngón tay
thẳng và có móng ngắn ngủn của ông ta ấn vào vài nơi trên mặt trước cái
tủ, chạm vào phần giữa của một biểu tượng này, phần đuôi của một biểu
tượng khác.
“Không đâu, madonna. Hầu hết những người thích phép thần thông
đều có khuynh hướng sống nghèo nàn, bởi vậy tôi không hay tìm kiếm sự
bầu bạn của họ. Nhưng các biểu tượng đã giữ cho những người hiếu kỳ
không động vào cái tủ của tôi. Nếu cô nghĩ theo chiều hướng đó thì sẽ thấy
những hình vẽ ấy có sức mạnh không nhỏ đâu. Bởi vậy, có lẽ những người
nghiên cứu pháp thuật huyền bí đã đúng khi nói những ký hiệu này nắm giữ
quyền năng sức mạnh chăng?”
Ông ta cười tinh quái với tôi khi cánh cửa tủ mở ra. Tôi thấy thực ra
đó là một cái tủ đôi; nếu một kẻ tọc mạch ưa lục lọi phớt lờ lời cảnh cáo
của những biểu tượng kia mà mở cửa tủ ra, anh ta hay cô ta không nghi ngờ
gì sẽ chỉ trông thấy những thứ vô hại ở bên trong một cái tủ xép của người
bào chế thuốc. Nhưng nếu ấn đúng những cái chốt ẩn thích hợp thì những
cái giá bên trong sẽ bật mở ra, để lộ các khoang sâu phía sau chúng.
Ông ta kéo ra một trong những ngăn kéo nhỏ nằm thành hàng trong
cái khoang đó và lật úp nó vào lòng bàn tay. Làm xáo trộn những thứ trong
tay, ông ta nhấc lên một viên đá pha lê màu trắng và đưa cho tôi.
“Cho cô đấy,” ông ta nói. “Để bảo vệ.”
“Gì cơ? Phép thuật à?” Tôi trêu, lật nghiêng viên pha lê hết bên này
tới bên kia trong lòng bàn tay.
Raymond cười to. Ông ta giơ tay lên bàn làm việc và xòe ra, để một
vốc những viên đá nhỏ nhiều màu sắc trượt qua kẽ ngón tay, khiến chúng
nẩy bật lên trên tờ giấy thấm bị dây bẩn.
“Tôi cho rằng cô có thể gọi nó như vậy, madonna. Tất nhiên tôi có thể
tính thêm phí cho nó.” Ông ta dùng đầu ngón tay chọc vào viên pha lê màu