CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 375

xanh lục nhạt rơi ra từ đống đá nhiều màu sắc đó.

“Chúng không có nhiều phép thuật hơn - nhưng chắc chắn cũng không

ít hơn - những cái xương sọ kia. Hãy gọi chúng là xương của trái đất.
Chúng nắm giữ tinh túy của đất nền ở nơi chúng sinh trưởng, và cô có thể
tìm thấy ở đây bất cứ sức mạnh nào.” Ông ta búng một viên đá nhỏ màu
vàng mơ về phía tôi.

“Lưu huỳnh. Nghiên nó với vài thứ nho nhỏ khác, chạm vào nó bằng

một que diêm, nó sẽ nổ. Thuốc súng. Đó có phải phép thuật không? Hay nó
chỉ là bản chất của lưu huỳnh?”

“Tôi cho rằng nó còn tùy thuộc vào người ông đang nói chuyện,” tôi

bình luận và khuôn mặt ông ta dãn ra trong một nụ cười toe toét vui sướng.

“Nếu cô có bao giờ tìm cách rời khỏi chồng của cô, madonna,” ông ta

cười khùng khục, nói, “cam đoan rằng cô sẽ không chết đói đâu. Tôi đã nói
cô là một chuyên gia mà, đúng không?”

“Chồng tôi!” Tôi thốt lên, tái người. Tâm trí đột nhiên hiểu ra ý nghĩa

của những tiếng ồn loáng thoáng vọng đến từ cửa hàng phía xa. Có tiếng
một nắm tay lớn giáng xuống mặt quầy hàng với một sức mạnh kinh khủng
và giọng nói trầm thấp có xu hướng áp chế bất cứ sự chen ngang nào khiến
cho nó nghe nổi bật giữa những âm thanh lảm nhảm khác.

“Khỉ thật! Tôi quên mất Jamie!”

“Chồng cô đang ở đây ư?” Đôi mắt Raymond trở nên lớn hơn bao giờ

hết và ông ta đã không còn tái xanh nữa, tôi hình dung ông ta cũng sẽ thành
ra trắng bệch luôn.

“Tôi để anh ấy ở bên ngoài,” tôi giải thích, khom lưng đi ngược trở lại

xuyên qua lối vào bí mật. “Anh ấy hẳn là đã mệt mỏi vì chờ đợi.”

“Đợi đã, madonna!” Raymond nắm lấy khuỷu tay tôi. Ông ta đặt tay

kia lên tay tôi, bàn tay nắm viên pha lê trắng.

“Viên pha lê đó, madonna. Tôi đã nói nó là để bảo vệ cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.