CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 447

“Có lẽ không,” Raymond đồng tình. “Nhưng nếu ai đó có khả năng

chạm tới thâm tâm của bệnh nhân, chắc chắn người đó là La Dame
Blanche?”

Tôi đặt cốc xuống, nhìn ông ta chằm chằm. Chuyện này không hợp

mở miệng nên tôi giữ im lặng. Những suy nghĩ, nghi ngờ và cả những nhận
thức đang làm loạn trong đầu tôi, chúng va vào nhau giữa mớ hỗn độn của
những phỏng đoán. Tôi tạm bước sang bên lề đám giao thông tắc nghẽn
trong tâm trí mình, chộp lấy ý còn lại của lời nhận xét để tự tạo thêm thời
gian suy nghĩ.

“Thâm tâm của bệnh nhân?”

Ông ta với tay vào trong một cái bình mở nắp trên bàn, nhúm lấy một

lượng nhỏ chất bột trắng, thả nó vào chiếc cốc có chân của mình. Màu hổ
phách sâu thẳm của rượu brandy đột ngột chuyển sang màu máu và bắt đầu
sôi sục.

“Máu của rồng,” ông ta bình phẩm, lắc thứ dung dịch nổi bọt với vẻ

hờ hững. “Nó chỉ phản ứng trong vật đựng có tính bạc. Tất nhiên, chiếc cốc
sẽ hỏng, thứ này chỉ đem đến hiệu quả cao nhất khi phản ứng hoàn toàn ở
điều kiện thích hợp.”

Tôi cũng bốc một nhúm, tiếng sôi ùng ục vang lên.

“Ồ, thâm tâm của bệnh nhân,” ông ta thốt lên, như thể nhớ lại điều

chúng tôi đã trao đổi cách đây vài ngày. “Phải, đúng vậy. Xét về bản chất,
toàn bộ việc chữa trị hoàn thành khi chạm tới… chúng ta nên gọi nó là gì?
Tâm hồn? Căn cốt? Hay, thâm tâm. Bằng cách chạm tới thâm tâm của bệnh
nhân, từ đó họ có thể tự chữa trị cho bản thân. Chắc hẳn cô đã nhìn thấu
điều đó, madonna. Có những trường hợp bệnh quá nặng hoặc vết thương
quá nghiêm trọng tưởng chừng không qua khỏi - tuy nhiên họ không chết.
Hay những người chịu tác động rất nhẹ mà ngỡ như chắc chắn hồi phục nếu
được chăm sóc thích hợp thì họ lại ra đi bất chấp mọi việc cô có thể làm.”

“Bất kỳ ai quan tâm tới bệnh nhân đều thấy được những điều đó,” tôi

thận trọng trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.