CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 45

Như thể nóng vội rời đi, Claire tóm lấy chiếc túi xách của bà và liếc

nhanh về phía phòng tắm cuối hành lang, nơi tiếng lạch cạch của cái tay
nắm cửa cổ xưa cho thấy Brianna đang cố gắng đi ra khỏi đó.

“Chắc,” bà nói, không hề nhìn lại phía sau. “Cô khá chắc chắn. Ồ, cậu

Wakefield… ý cô là Roger.” Giờ thì bà quay phắt lại, đôi mắt có màu sắc
kỳ lạ nhìn chằm chằm vào anh. Dưới ánh sáng này, chúng trông gần như
màu vàng, anh nghĩ; đôi mắt của một con mèo lớn, đôi mắt của một con
báo.

“Làm ơn, đừng nhắc tới Jamie Fraser với con gái cô.” Bà nói.

•••

Đã muộn rồi, đáng lẽ nên ngủ từ lâu nhưng Roger lại không tài nào

ngủ được. Liệu có phải do những trò nghiêm trọng hóa vấn đề của Fiona,
sự mâu thuẫn khó hiểu của Claire Randall, hay do hứng chí trước viễn cảnh
được tiến hành nghiên cứu thực địa cùng với Brianna Randall mà anh mất
ngủ và trằn trọc mãi thế này? Lật người, nằm ngửa hay đếm cừu đều chẳng
hữu dụng đối với tình trạng thao thức của anh. Một chuyến đi lục lọi đống
giấy tờ sách vở của mục sư có lẽ sẽ giúp anh ngủ được.

Đèn trong phòng Fiona ở cuối hành lang vẫn còn sáng, nhưng anh

nhón chân xuống cầu thang, không đánh động đến cô nàng. Thế rồi, bật đèn
phòng làm việc, anh đứng một hồi lâu, ngắm nhìn khối lượng đồ sộ của
nhiệm vụ trước mặt mình.

Bức tường kia là minh họa sinh động cho trí óc của mục sư Wakefield.

Hoàn toàn phủ kín một mặt phòng làm việc, nó là một tấm ván bằng gỗ xốp
để cách nhiệt và cách âm, có độ dài các chiều là sáu mét và ba mét rưỡi.
Gần như không một phân gỗ xốp nào lộ ra bên dưới lớp lớp giấy tờ, các ghi
chép, ảnh, các bản sao bằng máy rônêô

[14]

, hóa đơn, đơn thuốc, lông chim,

góc bị xé của các phong bì có dán những chiếc tem thư thú vị, các nhãn địa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.