CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 450

Tôi có thể thấy ông ta đang do dự trước lượng thông tin sắp tiết lộ. Tôi

vẫn nhìn chằm chằm vào cái chai trên tay để cho ông ta có thời gian đưa ra
quyết định. Thứ bên trong lăn theo khi chiếc chai bị vân vê giữa lòng bàn
tay của tôi, đem tới cảm giác dễ chịu. Nó nặng đến kỳ lạ so với kích thước
của bản thân, mang đến một cảm quan khác thường, khối lượng tịnh nặng
và ở dạng lỏng, như thể cái chai chứa đầy dung dịch kim loại.

“Đó là thủy ngân,” ông chủ Raymond nói để trả lời cho thắc mắc

không lời của tôi. Cho dù đọc được điều gì trong suy nghĩ của tôi thì dường
như ông ta cũng đã quyết định sẽ ủng hộ. Ông ta cầm lấy cái chai và đổ
xuống cái bàn trước mặt chúng tôi một vũng lung linh ánh bạc, rồi ngả
người ra sau để kể những gì mình biết.

“Một gián điệp của Điện hạ đã tiến hành nhiều cuộc điều tra tại Hà

Lan,” ông ta nói. “Một gã tên là O’Brien - một tay vớ vẩn trong nghề mà
tôi hy vọng chẳng bao giờ phải thuê hắn,” ông ta nói thêm. “Tay gián điệp
bí mật ấy uống rượu như hũ chìm thì phải?”

“Người nào quanh Charles Stuart cũng uống như hũ chìm,” tôi nói.

“O’Brien đang làm gì khi đó?”

“Gã này muốn dàn xếp cho một chuyến hàng chở kiếm bản rộng. Hai

nghìn thanh kiếm được mua tại Tây Ban Nha và gửi qua Hà Lan nhằm che
giấu nguồn gốc.”

“Tại sao gã làm vậy?” Tôi hỏi. Tôi không chắc do bản thân ngốc

nghếch bẩm sinh, hay chỉ đơn thuần do quá chén rượu brandy anh đào,
nhưng dường như vụ buôn bán này chẳng đem lại ích lợi gì, ngay cả đối với
Charles Stuart.

Raymond nhún vai, dùng một ngón trỏ to bè chọc vào vũng thủy ngân.

“Ai cũng đoán được, madonna ơi! Vua Tây Ban Nha là họ hàng của

vua Scotland, phải vậy không? Và cả Vua Louis tốt bụng của chúng tôi
nữa?”

“Đúng, nhưng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.